Chương trước
Chương sau
Sát chiêu trí mạng, cuồng oanh loạn tạc mà hàng lâm!
Những võ giả bên ngoài tại Thiên Võ đại lục thực lực bị hạn chế, nhưng mà hạn chếlại cực kỳ có hạn, thực lực càng cao hạn chế càng nhỏ. Mười ba đại sátchiêu hướng Sở Nam khiến cho thiên địa cũng phải biến sắc.
Sở Nam điều động huyết sắc tinh thể, tế ra Âm Dương long quyển phong hướng tới địa phương có năm người liên thủ hợp kích, mặc kệ để Tử Vong Ma Trảođánh lên người, tay phải tế ra một cái Diệt Thiên Quyền đấu với ba kiệnpháp bảo bay tới, tay trái giơ lên cao, Tử sắc lôi đình ầm ầm hàng lâm!
Lập tức, toàn diện phát động, mà chú ý lực của Sở Nam lại tập trung trên đạo bóng ảnh kia.
Tu La Ngục vận chuyển, hướng đạo bóng ảnh kia cuốn tới, ba mươi đạo thần niệm đồng thời hoạ Bạo Phù Văn.
Ngay lúc đạo bóng ảnh kia sắp đánh tới thân thể Sở Nam thì bất chợt lại hoáthành thực thể, biến thành một người, năm ngón như kiếm tuôn ra Kim quytắc đánh thẳng vào hai mắt Sở Nam!
- Ti~~!
Sở Nam trong lòng kinh hãi, bóng ảnh biến thành người, thủ đoạn ám sát này quả thật quỷ dị.
Ngay lúc năm ngón như kiếm muốn đâm vào thì ba mươi đạo Bạo Phù Văn đã thành hình, nhất thời năm ngón tay của người này bị nổ tới máu tươi tung toé. Người này kinh hãi, hiển nhiên không ngờ Sở Nam lại có thể phá được Ảnh Tử Thứ Sát của hắn, một chiêu này của hắn chính là bách phát bách trúng a!
Thích khách, một kích không trúng, lập tức triệt thối, viễn tuần! (Chạy xa xa.)
Chỉ thấy người vốn bị Tu La Ngục quấn lấy thân thể huyết nhục kia lại hoáthành một đạo bóng ảnh từ trong Tu La Ngục thoát ra ngoài. Tu La Ngụcxác thực cường hãn, có thể cắn nuốt thực thể nhưng lại không đủ cườnghãn đến mức nuốt được đạo bóng ảnh kia.
Kỳ thật, tên thích kháchkia trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, so với Sở Nam còn muốn lớn hơngấp vạn lần. Hắn chỉ cảm giác được có thần niệm chấn động, sau đó có khí tức huỷ diệt phi thường đột ngột nổ tung lên, thời điểm hắn lui lạithân thể huyết nhục lại bị cái gì đó chặn lại.
Cùng lúc đó, DiệtThiên Quyền đem ba kiện bảo vật đánh văng đi, Sở Nam lui lại trăm bước,Âm Dương long quyển phong quả thực cường hãn, đem hợp công của năm người kia toàn bộ ngăn trở. Bất quá, áp lực của Sở Nam đại tăng, duy trì ÂmDương long quyển phong có phần quá sức.
Tử sắc thiểm điện kiađánh xuống ba người còn lại, ba người này tóc tai liền dựng đứng lên, Tử sắc lôi đình sau trận đại chiến với kim y nhân lại một lần nữa pháttriển trắng trợn, giờ phút này uy năng tăng mạnh, đã có thể bổ nát Quytắc của ba người.
Thoải mái nhất vẫn chính là Phương Thiên Bằngvới Tử Vong Ma Trảo kia, Phương Thiên Bằng thấy người khác bị đánh luimà Tử Vong Ma Trảo của chính mình lại bắt được bả vai Sở Nam, trong nộitâm không khỏi đắc ý một trận.
- Dính Tử khí của ta cho dù cườnggiả cao hơn ta một cái cấp bậc thì cũng phải trọng thương, ngươi thìmiễn rồi, chỉ sợ cái mạng của ngươi đã mất đi hơn phân nửa rồi, chiếnđấu trong áp chế Tử khí, xem ra ngươi còn có vài phần bổn sự, trong chốc lát phân phối bảo bối ta nhất định là chiếm được một phần lớn, thuỷtinh cầu kia nhất định là của ta rồi.
Đang suy nghĩ đắc ý PhươngThiên Bằng chợt cảm thấy không đúng, hắn nhìn thấy Tử Vong Ma Trảo đangtiêu tán đi, càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mơ hồ. Dưới nănglượng bên trong Tử Vong Ma Trảo kịch liệt biến mất thì máu tươi trong cơ thể hắn lại xuất hiện dị động, Phương Thiên Bằng hoảng sợ thốt lên:
- Đây là sao? Chuyện gì xảy ra?
Không phải không thừa nhận, Tử Vong Ma Trảo đích thực uy năng to lớn, Sở Namđoán chứng Quy tắc ẩn chứa bên trong Tử Vong Ma Trảo này tuyệt đối là đã bước vào cánh cửa đệ nhất trọng, hơn nữa với sự bá đạo đặc thù của Tửkhí, hoàn toàn là vô địch trong cùng giai. Đáng tiếc, bi ai của PhươngThiên Bằng chính là đụng phải Sở Nam.
Sở Nam tuy rằng không có Tử khí quy tắc thuộc về mình, không thể dùng Quy tắc cùng Tử Vong Ma Trảochống đỡ. Nhưng mà, Âm Dương ngư cường hãn không phải là thứ để không,thôn phệ điên cuồng, cơ hồ là ma trảo vừa đánh lên người Âm Dương ngư đã cắn nuốt đi hơn phân nửa Tử khí bên trong nó, cho dù nó có cường thịnhtrở lại, dưới không có năng lượng chèo chống thì có thể phát huy đượcbao nhiêu hiệu quả đây?
Phương Thiên Bằng biết rõ điểm này chonên hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem Tử khí trong cơ thể dũng mãnh tiếnvào Tử Vong Ma Trảo, dùng để duy trì uy năng của ma trảo, nhưng mà mặckệ hắn xuất ra bao nhiêu Tử khí thì chả khác gì trâu đất nhập biển,không chút phản ứng nào.
"Tử khí chạy đi đâu rồi? Bị hắn thôn phệ sao?"
Phương Thiên Bằng trăm mối nghi hoặc mà không có lời giải, trong lòng đã bối rối vô cùng rồi.
"Nếu hắn cắn nuốt Tử khí, vậy như thế nào hắn lại không có chuyện gì đây?"
Lúc này, Sở Nam quát:
- Bạo!
Âm Dương long quyển phong lập tức nổ tung, năm người đối mặt với nó lậptức bị đánh bay, mà trên mặt Sở Nam cũng xuất hiện một tia tái nhợt. ÂmDương long quyển phong tiêu hao năng lượng quá lớn.
Lần công kích đầu tiên của mười ba tên võ giả đã bị Sở Nam đánh lui!
Ngoại trừ Phương Thiên Bằng ra, những người khác đều tán lạc khắp nơi cho nên không có lập tức tiến công. Cũng bởi vì biểu hiện vừa rồi của Sở Namquá mức mạnh mẽ, đặc biệt là cái Tử sắc lôi đình kia lại khiến cho bọnhắn nhớ lại một hồi đại chiến kia. Ngoài ra, máu tươi trong cơ thể xuấthiện dị động lại càng làm cho bọn hắn đề phòng thật sâu, cẩn thận vôcùng.
Cho nên, giờ phút này, Phương Thiên Bằng rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Phương Thiên Bằng khủng hoảng rồi, Sở Nam lại để cho Sinh mệnh lực lưu chuyểntoàn thân, đồng thời còn chữa trị lấy thân thể, cười nói:
- Xem ra ngươi thực không biết chữ "chết" viết sao rồi, có muốn ta dạy cho ngươi viết như thế nào không?
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Dạy ngươi viết chữ "chết" a!
Dứt lời, Sở Nam thực sự nhấc tay lên không viết ra một chữ "chết", chữ ghirất gian nan, đó là bởi vì đây là một cái "Tử Phù Văn", là cái Phù vănsơ giai, Sở Nam ngưng tụ lấy Tử khí tinh thuần, vẽ ra.
- Thả ta ra!
- Hình như là ngươi túm lấy ta a.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Phương Thiên Bằng muốn vung tay lui lại nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn không thể nào thoát nổi.
Sở Nam để cho Âm Dương ngư cấp tốc xoay tròn, hấp thu lấy Tử khí từ trênngười đối phương, đồng thời hắn còn dùng thần niệm hoạ ra một cái ĐịnhPhù Văn định trụ lấy tay Phương Thiên Bằng. Dưới hai trọng kìm giữ, taycủa Phương Thiên Bằng đương nhiên không thuộc về hắn nữa rồi.
- Mọi người nói, chữ này của ta, có giống chữ "chết" hay không?
Sở Nam quét mắt về hía mười hai người kia, ánh mắt tập trung lên thân ảnhthon gần ở phía tây. Bằng khí tức, Sở Nam biết rõ tên võ giả này chínhlà tên thích khách lúc nãy.
Sở Nam hỏi:
- Ngươi nói thử xem?
- Không giống!
Thanh âm của anh tử thích khách rất là mơ hồ khiến cho người nghe cảm giác tựa hồ không phải do chính hắn nói ra vậy.
- Không giống? Vậy thì ngươi nói nó giống cái gì?
Ảnh tử thích khách nhíu mày, hắn cảm giác được chữ "chết" này có chút quenthuộc, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra. Độtnhiên, có một người bật thốt lên:
- Phù văn, đây là một cái Phù văn...
Lời ra hắn lại khiếp sợ mà nhìn Sở Nam, hỏi:
- Ngươi là một gã phù sư?
- Ta cũng không biết phù sư là cái gì, đây là ta tuỳ tiện vẽ loạn mà thôi.
Sở Nam lắc đầu nói.
Tại thời điểm hắn nói xong thân thể Phương Thiên Bằng đã run rẩy lên rồi,bởi vì Phù văn Sở Nam vẽ ra, lại càng bởi vì cái Phù văn Sở Nam vẽ rakia lại tản ra Tử khí so với Tử khí của hắn còn muốn tinh thuần hơn vôsố lần.
Đúng lúc này, Sở Nam đối diện với Phương Thiên Bằng, nói:
- Lần đầu tiên viết chữ, viết không được tốt, ngươi thông cảm nha!
Lời vừa ra, Phù thành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.