Chương trước
Chương sau
Sở Nam khống chế được tu vi của mình, lại đem tu vi nâng đến mức có thểcảm ngộ được không gian chi lực, vừa rồi không đột phá đến cảnh giới VõThần. Sở Nam đã sớm cân nhắc, phải chăng không tiến vào cảnh giới VõThần thì không thể tạo ra vết rách không gian, vẫn phải dùng phương pháp lực phá.
Nhưng không ngờ, giờ khắc này, dùng loại phương thức này lại có thể cảm ngộ được không gian chi lực.
Cùng lúc cảm ngộ, Sở Nam còn có cách nghĩ khác, hắn nghĩ đến việc Trần ĐạiLâm đem không gian chi lực dung nhập vào trong "Pháp tắc" của mình, lạinghĩ đến Thần Thượng dùng vết nứt không gian để bày trận, đây đều lànhững hành vi kinh thiên, chỉ là gặp phải “Không gian trận” và “TinhThần trận” của Sở Nam mới có bi kịch như vậy, bằng không ngày sau nhấtđịnh có thể tỏa sáng hào quang dưới bầu thương khung này.
Làm như thế nào thì mới có thể đem không gian chi lực dung nhập vào trong "Pháp tắc" đây?
Sở Nam thúc dục tích thủy trong ý thức, đang muốn nếm thử thời khắc dunghợp, thì tu vi vốn tăng vọt lại bắt đầu hạ xuống, Âm Dương Ngư trong đan điền hai người vẫn xoay tròn, nhưng lại không mang đến cho hai người sự tăng vọt về tu vi nữa.
Phát giác ra điều này, Sở Nam không khỏitiếc nuối, nếu như cho hắn thêm thời gian, để hắn thử một lần nữa, chodù không thành công thì cũng thu được kinh nghiệm, đang lúc Sở Nam địnhtừ bỏ thì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ:
- Với tu vi của ta bâygiờ, cho dù không có ngoại lực thì cũng có thể dựa vào năng lượng bảnthân để trùng kích Võ Thần chi cảnh, nếu như tự mình trùng kích, lại đát tới ranh giới giữa Võ Thần và Võ Thánh, vậy còn không phải là được rồisao?
Nhất thời, Sở Nam liền ngưng tụ tu vi bản thân, bắt đầutrùng kích rào cản Võ Thần, động tác cẩn thận vô cùng, Sở Nam cũng không muốn vì sơ sót mà bước chân vào cảnh giới Võ Thần, sau khi trải quamười vạn lần trùng kích, Sở Nam lại lần nữa cảm nhận được không gian chi lực.
Hưng phấn tất nhiên không phải bàn cãi, Sở Nam cố gắng ápchế hưng phấn, lại lần nữa thúc dục tích thủy trong ý thức hải, cùng với không gian chi lực vốn phức tạp tương dung, mặc dù vừa mới tiếp xúc thì tích thủy và không gian chi lực va chạm kịch liệt, so với gặp phải lửacòn cuồng bạo hơn.
Chỉ một cái va chạm liền trực tiếp đem Sở Namđánh bật về Võ Thánh chi cảnh, không gian chi lực cũng theo đó mà biếnmất, nhưng Sở Nam không hề nhụt chí, hắn không nghĩ thử một lần có thểthành công, bản năng mách bảo Sở Nam tiếp tục trùng kích khu vực đó,nhưng nghĩ đến Tử Mộng Nhân vẫn còn ở bên người, trong lòng thầm nghĩ:
- Dù sao thì cũng có thể tù thời cảm ngộ được không gian chi lực, khôngcần phải gấp gáp, ngày mai phải xuất phát rồi, vẫn nên hảo hảo bồi tiếpMộng Nhân.
Sở Nam thu hồi lại năng lượng trong cơ thể Mộng Nhân,bây giờ Âm Dương Ngư của Mộng Nhân không cần Sở Nam dẫn động cũng đã cóthể tự xoay tròn, chỉ có điều chuyển động tương đối chậm, vừa thu hồinăng lượng lại, Sở Nam lại lần nữa kinh ngạc phát hiện, vừa rồi giúp TửMộng Nhân tăng cường thực lực thì hắn cũng thu được không ít chỗ tốt,Tinh Thần lực lúc này so với vừa rồi còn biến đổi nhiều hơn, từ một cáiao nhỏ đã biến thành một cái đầm nhỏ.
- Lúc trước Tinh Thần lựclà vì cùng Âm Dương Ngư của Mộng Nhân giao hợp, lần này là vì lý do gì?Hơn nữa tốc độ so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.
Sở Nam khôngbiết rằng Âm Dương Ngư trong đan điền hai người xoay tròn, so với thânthể trước khi tương dung thì độ chỉnh hợp càng cao hơn một tầng.
Nghĩ mãi không rõ, Sở Nam cũng không nghĩ nữa, ôm lấy Tử Mộng Nhân, nhẹ giọng gọi:
- Mộng Nhân…
Tử Mộng Nhân hồi thần lại, kinh ngạc thốt lên:
- Ngốc tử, ta không nằm mơ phải không?
- So với thực còn thật hơn.
- Ăn ngươi một lần, ta liền từ Võ Hoàng trung cấp biến thành Võ Tôn đại viên mãn?
- Theo tu vi mà nói thì quả thật là vậy, chỉ có điều Võ Tôn đại viên mãnnày của nàng, căn cơ không vững chắc, mặc dù năng lượng tương ứng với tu vi, nhưng nàng còn khuyết thiếu rất nhiều, ví dụ như Võ Đế chi“Trường”, Võ Tôn chi "Vực", hai thứ này nàng vẫn chưa cảm ngộ được. Nếunhư nàng gặp phải một kẻ từng bước tu luyện, có lẽ một Võ Đế trung cấpcũng có thể đánh bại nàng.
- Không sợ, ta chỉ cần ăn ngươi thêmvài lần, như vậy chẳng phải tu vi sẽ đề thăng đến cảnh giới Võ Thầntrong truyền thuyết sao? Đến lúc đó, Võ Đế làm sao có thể đánh thắng tađược?
Tử Mộng Nhân hưng phấn nói, Sở Nam im lặng, đang định giảithích vấn đề không phải ở việc “ăn” thì Tử Mộng Nhân đã nhảy lên ngườihắn.
Tử Mộng Nhân vẫn cường thế ở trên.
Sau vài lần, Tử Mộng Nhân cuối cùng cũng quen thuộc, Sở Nam kỳ quái hỏi:
- Nàng không còn đau sao?
Lúc này hai người đã hợp lại cùng một chỗ, Tử Mộng Nhân không ngừng lắc đầu, nói:
- Không đau, một chút cũng không đau, thật thoải mái…
Lúc tu vi muốn đột phá cảnh giới Võ Thần, Sở Nam có thể cưỡng chế ép xuống, nhưng dưới trạng thái này, Sở Nam cho dù muốn nhịn cũng không nhịnđược, huống chi hắn căn bản là không muốn nhịn, kết quả là sau vài trậnchiến, cuộc chiến ái tình này lại bị Sở Nam đoạt quyền chủ động, trongxuân khuê, âm thanh trong đục nhè nhẹ vang lên…
Không biết bao nhiêu lần mây mưa, Tử Mộng Nhân cuối cùng cũng không chịu được mà xin tha.
- Ai ăn ai?
Sở Nam hỏi, Tử Mộng Nhân cảm nhận tu vi của mình, nghi hoặc hỏi:
- Tại sao tu vi lại không thay đổi chút nào vậy?
- ….
Sở Nam im lặng không nói nên lời, chỉ có điều, Sở Nam ngược lại phát hiệnTinh Thần lực của mình tăng lên chút ít, chỉ có điều so với hai lần vừarồi thì biên độ nhỏ hơn nhiều, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đùa giỡn một phen, Sở Nam lại đem Võ Đế chi “Trường” và Võ Tôn chi "Vực" cùng những thểngộ của mình nói cho Tử Mộng Nhân nghe:
- Mộng Nhân, nàng nhấtđịnh phải tích lũy nhiều hơn, lúc tích lũy chưa đủ, ngàn vạn lần khôngđược tấn thăng cảnh giới Võ Thánh, cho dù nàng lĩnh ngộ được Hỏa Mộc"Pháp tắc" cũng không thể, biết không?
- Ưm.
Bởi vì tu viMộng Nhân đại tăng, cho nên Sở Nam lại đem càng nhiều lực lượng rót vàocơ thể nàng, sau đó mới nhớ đến một chuyện trọng yếu, nói:
- Cònnữa, Mộng Nhân, nàng nhất định phải tu luyện thần niệm thật nhiều, tacảm thấy tác dụng của thần niệm tuyệt đối không phải đơn giản chút ítnhư những gì chúng ta biết.
Theo lời nói của Sở Nam, Tử Mộng Nhân lại kiểm tra thần niệm của bản thân, không khỏi sợ hãi thốt lên mộttiếng, thần niệm của nàng lúc này khoảng chừng 5000 trượng, Tử Mộng Nhân đang vui mừng, sắc mặt bất chợt cứng đờ, Sở Nam ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
- Xong rồi xong rồi…
- Cái gì xong rồi?
- Xong rồi, đều tại tên ngốc tử ngươi, lần này không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi…
Dứt lời, Tử Mộng Nhân đem chăn che kín mặt mình, Sở Nam hoàn toàn khônghiểu thấu, dường như chính mình vừa rồi là bị “ăn” a, Tử Mộng Nhân cũngkhông để ý, nói:
- Ngốc tử, ngươi đi mau, mau đi đi…
- Mộng Nhân, đêm nay ta ở cùng nàng.
- Trời sáng rồi, ngươi mau về đi, ta không cần ngươi ở cùng ta.
Tử Mộng Nhân còn dùng tay đẩy Sở Nam, Sở Nam nhìn lên trời, quả thật trờiđã sáng, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng của Tử Mộng Nhân kiên quyết muốn Sở Nam rời đi, Sở Nam thoáng hôn lên mặt Tử Mộng Nhân một cái, nhẹ nhàng nói vài câu rồi rời đi.
Nhìn thân ảnh Sở Nam biến mất, TửMộng Nhân mới mở bừng mắt ra, gương mặt đỏ bừng, làm thế nào cũng khôngbiến mất, trong miệng lẩm bẩm:
- Nàng tại sao lại ở đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.