Con sói đầu đàn đưa bọnn Sở Nam đi, trên đường cảnh vật đẹp tựa mùa xuân.
Ban đầu mọi người còn có tâm trạng thưởng thức, nhưng đi đến đâu cũnglà phong cảnh tựa tranh, mọi người cũng dần hết hứng. Đặc biệt là đằngsau bức tranh hoa lệ này ẩn tàng một thứ uy hiếp đến tính mạng họ.
Phong Vĩnh Thành bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi không được tận hưởng cảm giác đi đường dài nên giờ thở hổn hển. Trèo đèo lội suối đúng ba giờsau, con sói đầu đàn đưa hội Sở Nam đến nơi của cừu nhân của nó.
Cừu nhân của sói, là hổ!
Không phải một con, mà là một đàn, có đến hai nghìn con hổ!
- Sao hổ cũng sống quần cư rồi?
Mọi người đều đầy nghi vấn, một núi không thể có hai hỏ ai cũng biết từ lâu.
Nhưng trong bí cảnh này toàn bộ kiến thức đó đều hoàn toàn trái ngược.
Con sói đầu đàn vừa bước vào lãnh địa của hổ là từ sâu trong núi vọngra tiếng gầm. Mấy người Sở Nam cộng với gần ba nghìn con sói đều bị baovây.
Sở Nam không nói không rằng, khi con hổ gầm lên với con sói, hắn đã nhảy về phía con hổ có chữ Vương trên trán.
Bầy hổ thấy vậy bảo vệ vua của chúng vào giữa rồi cùng lao về phía SởNam. Hắn lấy thân người của chúng làm bàn đạp, mượn lực nhảyy lên, tuychỉ là mượn lực nhưng Sở Nam cũng đã biết ít nhất những con hổ đang laotới kia có năm sáu vạn cân lực.
- Bí cảnh bị hủy, không biếtnhững thứ trong này có thoát ra được không? Nếu chạy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448072/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.