Mọi người không hiểu tại sao Sở Nam lại hỏi gấp gáp như vậy, nhưng Tiên Nguyệt cũng trả lời:
- Một trăm ba mươi sáu ngày rồi.
Tiên Nguyệt nhớ rất rõ, đếm từng ngày một mà.
Ánh mắt Sở Nam có phần cảm kích, khi vào đếm có bảy bảy bốn chín ngày, khira có sáu sáu ba sáu ngày, ở giữa có một tháng truyền Phù Thuật, cộngvới việc lúc mới vao không cảm nhận được sự thay đổi về thời gian. Tínhra cũng xấp xỉ một trăm ba mươi sáu ngày.
Thời gian tuy đã khớp, nhưng Sở Nam cứ cảm thấy có vấn đề gì đó.
- Chỉ là ảnh hưởng tâm trí khiến người ta thấy thời gian thay đổi thôi sao?
Sở Nam lòng đầy nghi hoặc, thật sự là vậy thì việc gì Cấm Vụ phải làm thế? Như vậy không phải là thừa rồi sao?
Đang định tạm gác lại vấn đề này chuẩn bị sắp xếp đi Vụ Cấm Hải, thẳng tiếnđến Tỏa Hải Không Bình, nhưng trong đầu Sở Nam bỗng lóe lên một đạo linh quang:
- Mình ở trong màn khói, Tiên Nguyệt bọn họ cũng thế, tại sao mình cảm thấy thời gian thay đổi còn họ thì không?
Nghĩ thế, trong lòng Sở Nam rõ ràng hơn nhiều, hắn nhìn Cửu Võ một cái. Ởđây tu vi của Cửu Võ là cao nhất, nếu hắn không có cảm giác thì nhữngngười khác càng không cần nói. Ánh mắt Sở Nam nhìn Cửu Võ có chút hoàinghi.
Nhìn đến lúc này, Sở Nam đã chắc chắn những điều mình nghĩ mười phần thì đúng đến chín.
Sở Nam hừ lạnh:
- Quả nhiên trong lòng có âm mưu, lại nhắm cái thân thể này của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448062/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.