Chương trước
Chương sau
Tất cả những việc làm của Cốc Dược Thánh đã sớm chọc giận nam tử áotrắng, sát tâm của hắn càng lúc càng đậm đặc hơn. Tuy nhiên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, điều hắn sợ không phải là Cốc Dược Thánh màlà Sở Nam- người có thể nắm được một đám đại viên mãn Võ Thánh và PhongLong Võ Thánh. Cốc Dược Thánh tuy cũng là một Đại viên mãn Võ Thánh,nhưng một lòng đi theo con đường luyện đan, chỉ chuyên tâm nghiên cứuluyện đan, sức chiến đấu không mạnh lắm. Một đại viên mãn Võ Thánh nhưhắn có thể giết chết ba Cốc Dược Thánh một cách dễ dàng.
Nam tửáo trắng biết rõ đứng trước mặt hàng chục Võ giả mà giết chết Cốc DượcThánh như vậy thì sẽ mang lại hậu quả như thế nào. Nhưng nếu so với việc Cốc Dược Thánh cố sống nhận Sở Nam làm sư phụ thì còn nhẹ hơn nhiều.Cốc Dược Thánh trở thành đồ đệ của Sở Nam thì những hậu quả kia vẫn có,hơn nữa thực lực của Cốc Dược Thánh cũng sẽ trở thành thực lực của SởNam. Cốc Dược Thánh tuy cũng là một độc hành giả, không môn đồ, khôngxây dựng tông phái, nhưng ở Nam Xuyên Châu người nợ ân tình hoặc có giao hảo với Cốc Dược Thánh lại nhiều vô kể.
Mà hắn cùng Sở Nam trởthành tử địch, chỉ dựa vào việc Sở Nam dẫn người đi tiêu diệt PhongDương Thượng Quốc, thì biết hậu qả không chỉ là hắn bị hủy đi mà cả Long Vũ Thiên Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng, sư tôn càng phải chịu thêm áp lực,đây là những điều mà hắn không thể chấp nhận được.
Bởi vậy, nam tử áo trắng liền xông lên, bất chấp bị trọng thương cũng phải tiêu diệt Cốc Dược Thánh.
Nam tử áo trắng vì đạt được mục đích Nhất Kích Tất Sát, vẫn luôn đợi thờicơ tốt nhất. Khi Sở Nam nói ra chữ ‘Được’ kia, thì hắn rõ càng cảm nhậnđược cả Sở Nam và Cốc Dược Thánh đều có một sự kích động mãnh liệt.
Thông thường mà nói, khi người ta đang kích động, hưng phấn thì khả năng phòng ngự là yếu nhất.
Nam tử áo trắng cho rằng lúc này chính là cơ hội thích sát tốt nhất, vì thế hắn đã ra tay. Nhanh như tia chớp, thủy chi Pháp tắc dày đặc, chuyểnnhu thành cương, vung đao chém về phía đầu của Cốc Dược Thánh. Trong suy nghĩ của hắn, sau khi chém chết Cốc Dược Thánh, thì sẽ mượn cơ hội nàyđể khiến cho Sở Nam bị trọng thương.
Tất cả, đều đẹp đẽ như vậy.
Ngay trong lúc nam tử áo trắng ra tay, Sở Nam cũng bắt đầu động thủ, đứngđằng sau Cốc Dược Thánh, thay Cốc Dược Thánh ngăn cản pháp tắc côngkích, đồng thời một chiêu “Cầm Long” tóm chặt lấy tay của nam tử áotrắng, Hỏa chi pháp tắc thuận tay kích vào trong người nam tử áo trắng,lực lượng theo sát phía sau. Cùng với việc cơ thể nam tử áo trắng nổtung thì những tiếng nổ rầm vang lên không ngớt.
Chỉ một côngphu, kinh mạch của nam tử áo trắng đã bị hủy đi rất nhiều rồi, sắc mặttái nhợt vô cùng. Đến lúc Hỏa chi pháp tắc và lực lượng bao vây lấy đanđiền của nam tử áo trắng, Sở Nam mới buông lỏng tay của hắn ra, và giẫmđạp trên mặt đất!
Rồi sau đó, Sở Nam tiếp tục nói:
- Ta thu ngươi làm đồ đệ, từ nay trở đi, ngươi chính là đệ tử đầu tiên của Sở Nam ta.
- Sư tôn, xin nhận của đệ tử ba vái!
Cốc Dược Thánh nói với giọng tràn đầy vui sướng, dập đầu xuống khấu đầu bacái. Khấu xong, Cốc Dược Thánh vẫn không đứng lên ngay mà vẫn quỳ dướiđất. Sở Nam thấy vậy liền nói:
- Đa tạ sư tôn!
Cốc Dược Thánh sau khi được phép mới đứng lên. Liếc mắt nhìn bốn phương, Cốc Dược Thánh liền vận khí, nói:
- Đa tạ mọi người đã chứng kiến lễ bái sư của Cốc Hi Đan ta, từ hôm naytrở đi, trên đời này không còn danh xưng Cốc Dược Thánh nữa, mà chỉ cóCốc Hi Đan mà thôi. Kẻ thù của sư tôn ta chính là kẻ thù của ta, nếu aimuốn gây khó dễ cho sư tôn ta thì trước tiên phải bước qua xác của tađã!
Trong lòng nam tử áo trắng bỗng trở nên lạnh buốt, chuyện hắn muốn ngăn cản, quả nhiên giống như những gì mà hắn đã liệu, đã xảy rarồi!
Còn đám Võ giả thì ai nấy đều há hốc mồm miệng, phải mất một lúc lâu mới bình thường trở lại được. Còn đám người theo Sở Nam sớmnhất như Minh Lão Tổ thì nội tâm càng chấn động hơn: “Đại nhân đã trởthành sư tôn của Cốc Dược Thánh rồi, ta đang nằm mơ hay sao”.
Minh Lão Tổ không khỏi nhớ đến việc từ khi đi theo đại nhân, thì thu hoạchthêm được rất nhiều, trong lòng không khỏi xuất hiện một ý nghĩ:
- Đi theo đại nhân như vậy, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt!
Tiên Nguyệt lại thán phục thêm lần nữa:
- Đại nhân quả là một nam nhi phi phàm!
Ngay cả tĩnh tâm cũng quên mất thiên quy của Pháp tắc. Cũng trong quá trìnhtu luyện mà tỉnh lại: “Nếu như trở thành tỷ phu (anh rể) của ta thì tốtquá”.
Sở Nam đợi Cốc Dược Thánh nói xong, liền tóm lấy nam tử áo trắng, bước lên một bước, nói:
- Kẻ thù của ta có rất nhiều, chắc hẳn trong số các người ở đây có khôngít kẻ cũng đang muốn chém giết ta, tiêu diệt ta. Nhưng các người nhớrằng, có gì thì cứ nhằm thẳng vào ta, còn nếu như làm hại đồ đệ của tathì ta sẽ bắt phải đền lại gấp trăm lần!
- Sư tôn, đệ tử nguyện cùng sư tôn tiến thoái.
Cốc Hi Đan rất cảm động, Sở Nam cười cười, nói với nam tử áo trắng:
- Nếu ngươi đã muốn dồn đệ tử của ta vào chỗ chết, thì hôm nay phải dùngmáu tươi của ngươi, tính mạng của ngươi để làm chứng cho tình thầy tròchúng ta.
- Ngươi có đồ đệ, thì ta cũng có sư tôn, sư tôn của ta là Tôn Long Vũ Thần, ngươi dám giết ta sao?
Nam tử áo trắng uy hiếp lại, còn liên thanh quát:
- Ngươi dám sao? Dám sao?
Sở Nam khóe miệng tươi cười hỏi lại:
- Sao lại không dám chứ?
Vừa mới hỏi lại một câu, một giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền tới:
- Ngươi dám thật sao?
Giọng nói này uy thế vô cùng, đám Võ giả phía dưới nghe thấy giọng nói này đều có cảm giác nghẹt thở!
Nam tử áo trắng thì mừng rỡ vô cùng:
- Sư tôn! Đệ tử khiến người mất thể diện rồi, đệ tử nguyện lấy cái chết để tạ tội.
- Ta không cho con chết, kẻ nào dám bắt con chết chứ?
Cùng với giọng nói đó, một bóng người cũng dần hiện lên, khoanh chân ngồitrên không. Đúng là Tôn Long Vũ Thần, Tôn Long Vũ Thần y trang trênngười đều là vàng kim quý giá, trên đầu cũng có một ngọc đỉnh bằng vàngóng ánh, giữa hai hàng mi là một con rồng cũng bằng vàng. Toàn thân toát ra một vẻ sang trọng của vương giả, hai mắt hắn lúc này nhìn Sở Namchằm chằm, lúc ánh mắt phóng vào không trung, lập tức có những tiếng nổđùng đùng vang lên!
Tôn Long Vũ Thần nhìn Sở Nam, thầm nhủ tronglòng: “ Chính là tiểu tử này đã làm loạn việc bố trí của ta, bắt hết bao nhiêu thủ hạ của ta, đến cả Phong Long cũng rơi vào tay ngươi. Ngươidám vuốt mặt không nể mũi như vậy sao…”
Trong mắt Sở Nam hai Tinh quang của 21 ngôi sao chợt hiện, không chút sợ hãi ánh mắt của Tôn Long Vũ Thần, từng câu từng chữ nói:
- Ta muốn hắn chết, hắn dám không chết ư?
Tôn Long Vũ Thần thấy ánh mắt của Sở Nam giao phong chính diện với mình như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ: “Hắn cóthể làm được bước này, xem ra mình có chút khinh thường hắn rồi”. Tuynhiên, miệng vẫn nói:
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Bỗng chốc, uy năng trong ánh mắt của hắn tăng lên rất nhiều.
- Ha ha!
Sở Nam cười một tiếng, con mắt không né tránh, chỉ là trong đầu đang“quan” ra 24 ngôi sao, cùng với đó, trên người nam tử áo trắng bốc lênmột ngọn hỏa diễm, trực tiếp bao trùm lấy hắn.
Tôn Long Vũ Thần không ngờ Sở Nam lại dám động thủ thật, cho nên vô cùng giận giữ lập tức ra tay.
Sở Nam thấy tình thế như vậy liền ném Siêu Thần Khí trong tay ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.