- Tiên Nguyệt, không được hát!
Thanh âm này trung khí mười phần,bên trong tràn ngập phẫn nộ. Đám người chen chúc phía sau vừa nghe đượcthanh âm này, sắc mặt biến thành cổ quái, sau đó không tự chủ phân ralàm hai. Phía trước xuất hiện một vị nam tử cao lớn anh tuấn, phong lưuphóng khoáng, bộ dạng có vài phần tương tự như Diệp Chính, từng bướctừng bước, tích súc khí tế đi thẳng tới Họa Nguyệt Đình. Sau lưng hắncòn có bốn người, mỹ nam tử che giấu tu vi, nhưng tu vi của bốn ngườiđều là Võ thánh cao giai. Trong một tòa thành mà nói, lực lượng như vậy, trăm phần trăm mạnh mẽ.
Họa Nguyệt Đình, không chỉ là Sở Namkhông để ý tới, ngay cả đám người Minh lão tổ cũng chưa từng liếc mắtnhì hắn. Chỉ có Thiết Thương Hùng đã đem thân thể co lại đến mức nhỏnhất để giả trang là liếc mắt nhìn về phía hắn.
Thanh âm Tiên Nguyệt vẫn vang vọng. Sở Nam cười hỏi.
- Nếu không hát, vậy thì đến đây ngồi cạnh!
- Nước biếc xa vời... con cá bơi...
Thanh âm Sở Nam cứng ra, thanh âm, Tiên Nguyệt uyển chuyển du dương uốn khúc, mọi người nghe đến say mêm. Trong nội tâm Sở Nam cũng sinh ra rungđộng, mỹ nam tử kia ngừng bước chân một chút, saud dó trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sát khí nồng đậm, phẫn nộ quát.
- Ta cấm nàng hát, nàng không nghe thấy sao?
Tiếng ca ngân vang, một chút cũng không bị quấy rầy!
Hai mắt mỹ nam tử tựa như đao, nhìn chằm chằm Sở Nam, nhất cổ tác khi điêncuồng xông tới Họa Nguyệt Đình, đang muốn tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447913/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.