Lãm Nguyệt Hiên.
Trong Thượng Triêu Thành cực kỳ nổi danh, mườinăm một lần mỹ nhân đại bỉ. Ba trăm năm trở lại đây, mỗi một kỳ hoa khôi đều rơi vào Lãm Nguyệt Hiên. Hơn nữa, nghe nói nữ tử Lãm Nguyệt Hiênđều tu luyện một loại mị thuật, có thể khiến cho con người có cảm giácdục tiên dục tử, lưu luyến không muốn quay về, vui đến quên cả trời đất, cộng thêm thủ đoạn củng cố danh tiếng, Lãm Nguyệt Hiên mỗi ngày đềuchật ních. Mặc dù là ban ngày, cũng có người đến người đi, đông vui nhưchợ. Đêm đến thì càng không cần phải nói, quả thực là có thể sánh vớithịnh hội.
Nữ tử đón khách tại cửa lâu vừa dắt theo một con dêbéo đi vào, đúng lúc nàng muốn theo vào, chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấyđược đám người Sở Nam, trực giác cho nàng biết so với con dê béo vừanãy, đây tuyệt đối là thu hoạch lớn hơn. Ánh mắt nàng cực kỳ sắc bén,liếc mắt một cái đã nhận ra Sở Nam là trung tâm, lập tức tranh thủ thờigian tiến lên nghênh đón, mặt mày tươi cười như hoa nói.
- Công tử! Hoan nghênh đến Lãm Nguyệt Hiên, tại đây chỉ có vui vẻ, không có bất cứ ưu sầu nào!
Nữ tử đón khách vừa mở miệng, lập tức đã thao thao bất tuyệt. Trong nháymắt, Sở Nam thấy được nữ tử đón khách, lập tức nội tâm cảm thấy chấnkinh, không phải bởi vì tướng mạo của nàng xinh đẹp kinh người đến cỡnào mà bởi vì nàng có tu vi Võ vương trung giai. Đương nhiên, bởi vì đãtập mãi thành quen, cho nên cũng không cảm thấy quá khác thường, bất quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447911/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.