Sửu Đạo Nhân quả thật muốn liều mạng rồi, hắn không dốc toàn lực thì sẽmất mạng, cho nên không thể không ra sức, hắn thổ ra ba ngụm tinh huyết, sau khi Thần Khí "Hùng Phong" chọc trên hư không một côn động, Sửu ĐạoNhân quát “bạo” một tiếng, lập tức tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cóthể chọc được trong hư không xuất hiện cái côn động, ngoại trừ thực lựcSửu Đạo Nhân cực cao ra, thì Thần Khí "Hùng Phong" càng không phải tầmthường, bởi vậy, lúc Thần Khí "Hùng Phong" nổ tung, côn động vốn chỉ vẻn vẹn 20 phân trực tiếp bị khuếch đại, biến thành một lỗ hổng lớn chừng50 mét.
Thực ra, dốc sức liều mạng không chỉ mỗi Sửu Đạo Nhân màcòn có Thiên Nhiên và Thiên Quy, Sở Nam thì lại càng liều mạng hơn. MàSở Nam đã liều mạng thì đám người Minh lão tổ tông lại càng không thểkhông liều mạng, Sở Nam nhìn thấy Sửu Đạo Nhân rút Thần Khí "Hùng Phong" trở về, lập tức cảm thấy không ổn, không kịp sử dụng chu thiên tuầnhoàn, chỉ dốc hết toàn lực, vận chuyển Thiên Nhai Chỉ Xích đến cực tốc,nện thẳng về phía đan điền của Sửu Đạo Nhân…
Thế nhưng, Sở Namvẫn chậm một bước, lúc Sửu Đạo Nhân hét lên hai chữ "Hùng Phong" thì SởNam đã biết hắn muốn làm gì, hắn muốn đem Thần Khí bạo tạc để bảo vệtính mạng. Mặc dù có ngọc bội Tổ Bảo, nhưng Sở Nam cũng không tự cao cho rằng có thể trong lúc Thần Khí bạo tạc mà đánh nát được đan điền SửuĐạo Nhân, chợt liếc chiếc nhẫn trữ vật trên tay Sửu Đạo Nhân, theo phảnxạ có điều kiện thầm nghĩ, trong nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447908/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.