- Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Sở Nam cũng đã phỏng đoán nhưvậy, lúc này lại tìm kiếm trong nhẫn trữ vật một phen, sau đó tìm ra một tấm lụa cũ kỹ, đưa cho Tam Vĩ Hồng Hồ rồi nói:
- Cái này có lẽ có tác dụng với ngươi, ngươi hãy từ từ mà tu luyện.
Tam Vĩ Hồng Hồ nghi hoặc, tiếp lấy tấm lụa cũ kỹ, thoáng chốc lập tức khiếp sợ, sau đó lại cuồng hỉ, trong lòng mặc dù nghi hoặc đại nhân tại saolại có bí pháp bực này, nhưng ngoài miệng lại vội vàng nói:
- Đa tạ Đại nhân, đa tạ Đại nhân, ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt, nhất định không khiến Đại nhân thất vọng…
Lúc trước, Tam Vĩ Hồng Hồ đối với Sở Nam chỉ cảm thấy sợ, ngoài sợ vẫn là sợ, bây giờ lại có thêm một phần cảm ân.
- Vẫn là lợi ích mới thực tế nhất.
Sở Nam nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ của Tam Vĩ Hồng Hồ, trong lòng thầm nghĩmột câu, đồng thời càng thêm khẳng định quê hương hoang xơ của mình cũng tuyệt đối không đơn giản như vậy, tấm lụa cũ kỹ vừa rồi chính là bípháp “Mộng chi nguyên” mà lúc trước hắn trảm sát Thiên Tư thu được.
Xử lý xong chuyện của Tam Vĩ Hồng Hồ, Sở Nam lại phát hiện vẻ mặt của đámngười Thiên Nhiên tương đối trầm trọng, không khỏi truyền âm hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ngôi sao vẫn lạc, loạn tượng xuất hiện.
- Có ý gì?
- Tinh thạch…
Lúc này Thiên Nhiên mới đem hậu quả do ngôi sao vẫn lạc tạo thành nói quamột lượt, sau khi nói xong, Sở Nam cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447887/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.