Hồng Hồ Nữ nhìn thoáng qua Sở Nam, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, sau đó hỏi Văn Phiến Tử:
- Ta từ đâu đến?
- Vụ…
Văn Phiến Tử lập tức kinh hô, nhưng vừa thốt ra một chữ thì Văn Phiến Tử liền nuốt những chữ sau về, lại hỏi:
- Hắn cũng từ trong đó ra hay sao?
Hồng Hồ Nữ lắc đầu, lại khẽ gật đầu.
Đám người Văn Phiến Tử đều cảm thấy mơ hồ, hỏi:
- Là có ý gì?
Hồng Hồ Nữ lại không nói gì thêm, hướng bên ngoài cung điện mà đi, trong mắt Văn Phiến Tử hiện lên một tia âm lệ, nam tử đầu tóc rối bời quát:
- Hồng Hồ Nữ, ngươi muốn đi?
- Chẳng lẽ các ngươi còn muốn lưu ta lại?
Âm thanh Hồng Hồ Nữ lạnh như băng, Văn Phiến Tử cũng âm lãnh nói:
- Đại môn của Tinh Thần Cung không phải dễ tiến vào, lại càng không phải dễ đi ra.
Văn Phiến Tử vừa dứt lời, đại môn liền xuất hiện hai tên Võ Thánh cao cấp,Hồng Hồ Nữ hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi, bước lên phía trước,lúc này, Sở Nam đã nhìn chán màn kịch trước mắt, mở miệng nói:
- Này này này, xem ta là không khí chắc?
Sở Nam không có điểm tên mà hô lên, nhưng Hồng Hồ Nữ quả thật dừng bước,quay lại nhìn Sở Nam, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, Thiên Nhiênnhìn thấy tia sợ hãi này, trong lòng càng thêm tò mò đối với lai lịchcủa Sở Nam, nàng thầm nghĩ:
- Hồng Hồ Nữ này mặc dù không chegiấu tu vi, nhưng nhìn nàng căn bản không sợ hai tên Võ Thánh cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447878/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.