Lại nhìn Sở Nam vừa đánh ra một quyền thì liền ngất xỉu, ngã xuống trênđất, năng lượng trong cơ thể bị rút sạch, lực lượng không còn, lôi điệntử sắc ảm đạm, năng lượng thần bí khô kiệt, Sơn Hồn cũng bạc nhược, ngay cả Ngũ Hành nguyên dịch luôn không ngừng sinh sôi cũng không còn thừamột giọt, bên trên phiến lá cũng không còn xuất ra dịch tích nữa.
Hắc Bạch ngư ngậm đuôi xoay tròn cũng đình trệ.
Mà bá khí cũng biến mất không thấy đâu nữa, phảng phất chưa từng xuất hiện.
Chỉ ngất xỉu trong chốc lát thì Sở Nam liền tỉnh lại, nhìn thấy trạng tháitrong cơ thể, hắn không khỏi giật mình, loại tình huống này quả thậtchưa bao giờ xuất hiện, Sở Nam nhìn lên trời, suy yếu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không nhớ?
Sở Nam lắc đầu.
Thiên Nhiên cũng không giải thích gì, chỉ nói:
- Lúc trước ta chỉ cảm giác, bây giờ ta dám khẳng định ngươi có thể phá toái hư không thành công.
- Cái gì?
Sở Nam không phải hoài nghi những lời này, mà là không biết tại sao Thiên Nhiên lại nói vậy.
Thiên Nhiên mỉm cười đáp:
- Về sau tự ngươi sẽ rõ, bây giờ ta nói ra, ngược lại không tốt đối với ngươi!
Nghe Thiên Nhiên nói vậy, Sở Nam cũng không hỏi nữa, lại nói, hắn cũng không còn khí lực để hỏi, hắn cảm thấy cơ năng trong người của mình đều đìnhchỉ, vẻ mặt càng thêm tái nhợt, trên làn da xuất hiện từng đạo vết nứt.
Thiên Nhiên thấy vậy cũng giật mình, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm nhủ:
- Muốn đấu chuyển tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447874/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.