Thanh quang quỷ dị khiến tất cả chúng nhân sửng sốt.
Diệp ChínhPhi sau khi nghi ngờ Thần Lai Sơn thực sự có dị bảo, lại nghĩ đến tên“tỷ phu” mà Thiên Quy nói, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ độngtĩnh này là do hắn làm ra? Uy năng mà thanh quang kia tản ra khiến chota cảm thấy vô cùng khủng bố, vậy người này đến cùng là tu vi cao thâmgì?
Sau khi Long Thành Vũ sững sờ, lại không để ý đến nó nữa, chỉ giữ chặt lấy Thiên Quy, hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, quát với ThiênNhiên:
- Phong công chúa, nhanh đáp ứng gả cho bổn Vương, nhanh, không đáp ứng thì đừng trách bổn Vương không khách khí.
Diệp Chính Phi áp chế nghi vấn trong lòng, đồng thời nói:
- Phong công chúa, nếu như nàng không đem toàn bộ uy năng bạo tạc trongnháy mắt, vậy thì tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện động thủ cứu Thập TamVương tử.
Vẻ mặt Thiên Nhiên có chút trắng bệch, không còn lạnhlùng nữa, vẻ mặt đám Võ Thánh Lưu lão và Tề lão càng sợ hãi hơn, bất kểlà Thập Tam Vương tử hay là Phong công chúa, bọn hắn đều không thể đểxảy ra bất kỳ sai sót nào, bằng không thì bọn hắn sẽ không gánh vác nổi.
Phía bên kia, đám người Thiết Thương Hùng và Minh lão tổ tông dừng việc trảm sát, đám người Công Dã Dương và đám Võ Thánh do Long Thành Vũ mang đếntạo thành hai trận đối lập, tất cả nghiêm trận đề phòng, chỉ cần gióthổi cỏ lay cũng sẽ tạo thành trận huyết chiến tiếp theo.
Tràng diện nhất thời lâm vào thế giằng co.
Diệp Chính Phi lại cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447862/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.