Chương trước
Chương sau
Đáng tiếc, lời nói của Minh Hoa quốc chủ, Phương Quân Ba hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, đám người Công Dã Dương liền ra tay, lúc sắp dồn hắn vào chỗ chết thì Sở Nam truyền âm nói:
- Lưu hắn một mạng, lấy tinh huyết của hắn.
Ngay lập tức, mọi người bằng tốc độ nhanh nhất liền đem Phương Quân Ba chế trụ, Xương Nguyên lấy ra một giọt tinh huyết của hắn, sau đó đưa đến cho Sở Nam, Sở Nam lập tức dùng Sinh Tử Quyết luyện hóa, theo lý thuyết thì sau khi luyện hóa, tên Võ Thánh nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Sở Nam, thế nhưng, lúc này Sở Nam lại cảm thấy dị thượng, có một cỗ lực lượng ngăn cản Sinh Tử Quyết luyện hóa, hàng lông mày kiếm của Sở Nam dựng thẳng, quát:
- Muốn ngăn cản? Cỗ lực lượng này của ngươi còn quá yếu!
Cùng lúc đó, vẻ mặt của Tiệm Hồn liền trở nên khó coi, người trẻ tuổi cảm thấy không đúng, liền hỏi Tiệm Hồn:
- Ngươi làm sao vậy?
Tiệm Hồn không đáp, đột nhiên “ộc” một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch vô cùng, Lúc Tiệm Hồn thổ huyết cũng là lúc Sở Nam diệt đi cỗ lực lượng quỷ dị kia, sau khi luyện hóa tinh huyết của Phương Quân Ba, toàn thân Phương Quân Ba lập tức run rẩy, nhìn về phía Tiệm Hồn, sau đó lại nhìn Sở Nam, hoàn toàn ngây ngẩn.
Sở Nam nhìn người trẻ tuổi, cười nói:
- Chút tiểu xảo này của ngươi, quá yếu.
Minh Hoa quốc chủ là người nào, nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức hiểu rã mình bị người trẻ tuổi kia lợi dụng, người trẻ tuổi muốn khơi mào tranh đấu giữa hắn và Sở Nam, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Minh Hoa quốc chủ liền nổi giận, nếu mình thực sự chọc phải người ta, như vậy thì Minh Hoa thượng quốc đã bị diệt rồi.
Lập tức, Minh Hoa quốc chủ nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, vung tay lên, quát:
- Đem bọn chúng vây lại.
Người trẻ tuổi không ngờ rằng kế hoạch của mình lại gặp phải sai sót, trong mắt hiện lên vẻ âm độc, thế nhưng không hề có thần sắc bối rối, nói với Minh Hoa quốc chủ:
- Minh Vân Thế, ngươi dám động thủ với bổn Vương?
Minh Vân Thế, chính là tên của Minh Hoa quốc chủ.
- Minh Vân Thế?
Minh Hoa quốc chủ nghe thấy ba chữ kia, theo phản xạ mà hét lên:
- Chờ chút!
Mặc dù chỉ là một cái tên, người biết tên hắn cũng không ít, nhưng có thể dùng loại ngữ khí như vậy để gọi hắn, không những tự xưng là “bổn Vương”, còn đe dọa “ngươi dám” thì quả thực rất ít. Minh Vân Thế nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, quát hỏi:
- Ngươi đến cùng là ai? Đến Thần Lai Bộc Bố của trẫm là có ý đồ gì?
- Tại trước mắt bổn Vương, ngươi cũng xứng xưng trẫm sao?
Người trẻ tuổi vẫn thịnh khí mười phần, vô cùng nghiêm nghị, bộ dạng hoàn toàn không để Minh Vân Thế vào mắt, hắn và Tiệm Hồn chỉ tập trung ánh mắt trên người Sở Nam, trong đầu thầm nghĩ:
- Có thể phá được Nhiếp Hồn Khống Tâm Thuật của Tiệm Hồn, quả thật chưa từng nghe qua, Nam Xuyên Châu từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy?
Minh Vân Thế nghe thấy lời này, trong lòng càng giận hơn, thế nhưng càng giận thì hắn lại càng cẩn thận, có thể không để hắn vào mắt, khẳng định có lý do để không để hắn vào mắt, hoặc có thể nói là thực lực của đối phương rất cao. Minh Vân Thế xác nhận thực lực nhóm người của người trẻ tuổi này trong ba nhóm thực lực chính là nhóm yếu nhất, không khỏi thầm nghĩ:
- Thực lực yếu nhất lại có thể càn rỡ như vậy? Như vậy có nghĩa thân thận hắn rất lớn? Có thể tự xưng là bổn Vương, thân phận Vương có thể cao hơn danh xưng trẫm…
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu Minh Vân Thế giống như có một đạo thiểm điện bổ xuống, hắn nghĩ đến một loại khả năng, nhưng lại có chút không dám tin, Minh Vân Thế nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, thử thăm dò:
- Ngươi… là…
Minh Vân Thế không hoàn toàn nói ra, người trẻ tuổi giống như biết được suy nghĩ trong lòng Minh Vân Thế, liền đáp:
- Không sai, chính là bổn Vương!
Minh Vân Thế có được câu trả lời này, hàng lông mày bắt đầu nhíu chặt, nếu như đối phương thuộc trận doanh đó thì căn bản không cần phải đích thân đến đây, chỉ cần trực tiếp hạ xuống một đạo mệnh lệnh thì Minh Hoa thượng quốc còn không phải dốc toàn lực cả nước đi làm sao? Như vậy cũng có nghĩa là, bổn Vương này không phải là bổn Vương của trận doanh đó.
-DG-: Hại não quá. Có thể hiểu là Minh Vân Thế thuộc thế lực của Võ Thần khác thế lực Võ Thần của người trẻ tuổi.
- Minh Vân Thế, bây giờ có một đại cơ duyên đặt trước mặt ngươi, nếu như ngươi đem những kẻ này bắt lại, bổn Vương sẽ thiếu nợ ngươi một nhân tình, ngày sau chắc chắn sẽ đại báo. Nếu ngươi không làm, ngược lại đối với bổn Vương mà nói, Minh Hoa thượng quốc của ngươi sẽ bị hủy diệt.
Mặc dù biết rõ không thể chọc vào đám người Sở Nam, Minh Vân Thế nghe xong lời uy hiếp của người trẻ tuổi cũng không dám bật cười, bởi vì người phía sau của người trẻ tuổi này quả thực có năng lực đó, đương nhiên, so với Sở Nam mà nói thì càng không thể chọc vào.
Chỉ có điều, Minh Vân Thế tất nhiên cũng không phải dễ dàng khuất phục như vậy, hắn nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi đã quên bây giờ ngươi đang đứng trên địa bàn của ai sao? Đừng tưởng rằng sau lưng mình có một người như vậy thì có thể muốn làm gì thì làm như vậy, sau lưng Minh Hoa thượng quốc ta cũng có tồn tại như vậy.
- Vậy ngươi cho rằng hắn sẽ vì một cái Minh Hoa thượng quốc mà ra tay sao?
- Đại nhân sau lưng ngươi cũng không dễ dàng ra tay đâu!
Đối với sự cố chấp của Minh Vân Thế, trong lòng người trẻ tuổi không khỏi thầm nghĩ:
- Không ngờ Minh Vân Thế này lại khó chơi như vậy, xem ra phải bỏ ra lợi ích thực tế mới có thể khiến hắn nghe lời làm việc, thế nhưng, chỉ vì một Thiết Thương Hùng, liệu có đáng hay không?
Người trẻ tuổi đưa mắt nhìn Sở Nam, hỏi:
- Hắn là ai?
- Không biết.
Minh Vân Thế lắc đầu, nhìn thấy giữa hai đầu lông mày của người trẻ tuổi có chút phẫn hận, lại nghĩ đến thế lực sau đối phương, cảm thấy không nên vì chi tiết nhỏ này mà đối đầu với hắn, hơn nữa những tin tức này tùy tiện hỏi là có thể biết được, nếu đắc tội với một người có lai lịch lớn như vậy thì thật sự không đáng. Sau đó, liền đem truyền thuyết về Sở Nam nói ra một lượt, nói xong, Minh Vân Thế lại thầm nghĩ:
- Người kia ngay cả những tin tức này cũng không biết, vậy hắn đã ở Thần Lai Bộc Bố này bao lâu rồi?
Người trẻ tuổi nghe xong những lời của Minh Vân Thế cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ Sở Nam còn có cố sự như vậy, thầm nghĩ:
- Thiên Tướng quốc diệt vong đã hủy diệt Phong Dương thượng quốc, giết Võ Thánh đại viên mãn…
Nghĩ đến những điều này, kinh ngạc của người trẻ tuổi liền biến thành ghen tỵ, thầm nghĩ:
- Nếu như bổn vương có thể làm được như truyền thuyết này, vậy cần gì phải đến Thần Lai Bộc Bố nữa, sớm đã lọt vào pháp nhãn của lão tổ tông rồi. Ừm? Hắn có thể trảm sát Võ Thánh đại viên mãn, đương nhiên cũng có thể dùng vũ lực để chế phục Thiết Thương Hùng này, vậy hắn cần gì phải đem thịt nướng ra lung lạc Thiết Thương Hùng? Liệu có phải bởi vì hắn đang bị trọng thương, không thể bị quấy nhiễu? Bằng không cần gì phải như vậy?
Càng nghĩ càng thấy lợp lý, người trẻ tuổi lại đột nhiên nghĩ:
- Lão tổ tông nếu biết có một người như vậy thì hơn phân nửa sẽ ưu ái hắn. Như vậy, hắn há không phải là đối thủ cạnh tranh của bổn Vương hay sao?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng người trẻ tuổi thoáng giật mình, dưới ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt hừng hực, giống như muốn hủy diệt tham vọng của hắn, hắn liền quyết tâm:
- Không được, bổn Vương tuyệt đối không cho phép khả năng này xuất hiện, một chút khả năng cũng không được, bổn Vương nhất định phải đem hắn bóp chết ngay tại lúc còn chưa hiện rõ.
Sau khi có quyết định này, người trẻ tuổi lại nghĩ đến nếu làm được thì sẽ có được lợi ích như thế nào:
- Nếu như bổn Vương có thể đem một nhân kiệt kinh thiên động địa như vậy thu phục, bổn Vương chẳng phải càng kiệt xuất hơn hắn sao? E rằng lão tổ tông cũng sẽ xem trọng bổn Vương hơn vài phần, đem bổn Vương…
Nhìn Sở Nam, sau đó lại nghĩ, khóe miệng người trẻ tuổi hơi nhếch lên nụ cười vui vẻ, thầm nghĩ:
- Cho dù bổn Vương không thể thu phục được hắn, chỉ cần trảm sát thì cũng đủ nói lên năng lực của bổn Vương, như vậy thì bổn Vương cũng có thể đạt được mục đích của mình. Huống hồ, còn có thể thuận tiện bắt Thiết Thương Hùng, nói không chừng có thể nhân cơ hội này đem Minh Hoa thượng quốc thu làm thuộc hạ. Nếu vậy thì quả thật là nhất cử tam đắc (một công ba việc)! Cơ hội tốt như vậy quả thật không dễ tìm thấy, xem ra đáng để bổn Vương xuất ra lợi ích khổng lồ rồi.
Người trẻ tuổi nghĩ vậy là bởi vì có thể không thu phục được Sở Nam, những người như Sở Nam bình thường đều rất có cốt khí. Chỉ có điều hắn lại không nghĩ đến việc mình rất có thể không trảm sát được Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Mặc dù ngươi có thể trảm sát được Võ Thánh đại viên mãn, thế nhưng bây giờ ngươi không chịu nổi quấy nhiễu, càng không chịu được tổn thương, rơi vào cảnh vạn phần bị động, bổn Vương muốn xem xem ngươi còn có thể càn rỡ như thế nào!
Đây tất cả đều là suy nghĩ trong lòng, sau khi hạ quyết tâm, người trẻ tuổi lại nhìn chằm chằm Sở Nam, mở miệng nói:
- Không ngờ lần này đến Thần Lai Bộc Bố lại có thu hoạch lớn như vậy, cao nhân? Vậy hãy để bổn Vương giẫm lên thi thể của ngươi, đứng tại vị trí càng cao hơn, danh chấn Nam Xuyên Châu!
Người trẻ tuổi có thân phận được như ngày hôm nay, tất nhiên cũng phải giẫm đạp lên nhiều người mà bò lên, giờ phút này, người trẻ tuổi cũng xem Sở Nam trở thành một trong số nhiều người đó.
Minh Vân Thế nghe thấy lời nói của người trẻ tuổi, hàng lông mày liền nhướng lên, thầm nghĩ:
- Thực lực của ngươi như vậy cũng muốn giẫm lên thi thể của hắn, quả đúng là nằm mơ, trừ phi ngươi có thể kéo ta cùng động thủ, không biết ngươi phải làm thế nào mới có thể liên hợp được với ta, phải trả ra cái giá lớn bao nhiêu.
Lúc đang nghĩ thì người trẻ tuổi liền lấy ra một thứ đồ vật, nói:
- Minh Vân Thế, biết rõ truyền thuyết về thứ này chăng?
Minh Vân Thế nhìn chằm chằm vật đó, vật đó là một cái lệnh bài, trên lệnh bài khắc một chữ “Thiên”, nhìn thấy nó, Minh Vân Thế thoáng cái liền biết được thân phận của người trẻ tuổi, cũng nhớ đến truyền truyền thuyết về tấm lệnh bài chữ “Thiên” đó.
Ngay lập tức, hô hấp của Minh Vân Thế bắt đầu trở nên dồn dập.
Lệnh bài chữ “Thiên”
Không phải do Minh Vân Thế hô hấp có vấn đề, mà thật sự bởi vì truyền thuyết của tấm lệnh bài chữ “Thiên” này tại Nam Xuyên châu quá động lòng người, Minh Vân Thế không chút nghi ngờ, nếu đem Lệnh bài chữ "Thiên" này ra ngoài thì tuyệt đối sẽ dẫn đến một hồi tinh phong huyết vũ, tử thương vô số tại Nam Xuyên châu.
Truyền thuyết kể rằng, người có được Lệnh bài chữ "Thiên" có thể khiến Thiên Dương Võ Thần vì hắn mà xuất thủ một lần, Thiên Dương Võ Thần là Võ Thần của Thần Vân thiên quốc, cùng với Long Vũ, Tiên Thành là tam đại thiên quốc, là người trở thành Võ Thần sớm nhất trong ba đại Võ Thần.
Minh Hoa thượng quốc của Minh Vân Thế chính là nương tựa vào Long Vũ thiên quốc, mà Phong Dương thượng quốc đã bị tiêu diệt thì lại nương tựa vào Tiên Thành thiên quốc. Minh Vân Thế đối với người trẻ tuổi và đám người Công Dã Dương Võ Thánh hoàn toàn không có chút oán cừu nào, người trẻ tuổi cầm lệnh bài này, cùng với những lời hắn nói lúc trước, không khó đoán hắn chính là Vương tử của Thần Vân thiên quốc, mà hắn có thể dùng bốn tên Võ Thánh cao cấp, hai Võ Thánh trung cấp làm hộ vệ, điều này nói rõ hắn trong đám Vương tử của Thần Vân thiên quốc, thế lực cũng không phải nhỏ, mà những Võ Thánh kia cung kính với hắn như vậy, hiển nhiên đã bị hắn thu phục, điều này cho thấy thủ đoạn và năng lực của người trẻ tuổi này không đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.