Chương trước
Chương sau
Sở Nam nghe xong lời nói của Thiết Thương Hùng liền im lặng, Thiết Thương Hùng này không ngờ lại không giống Trận Hồn, cũng không biết là nó từ đâu học được, còn biết tự xưng là “gia gia” nữa. Thiết Thương Hùng vội vàng hô lên:
- Uy, tiểu tử, ngươi muốn đánh cuộc gì?
- Đánh cuộc những lời vừa rồi ta nói là thật hay giả!
- Được!
Thiết Thương Hùng kích động nói:
- Nếu ngươi thua thì hãy ngoan ngoãn để gia gia ăn cho thống khoái, còn cả những kẻ này nữa, tất cả đều để gia gia ăn!
- Vậy ngươi thua thì sao?
Sở Nam vừa hỏi, Thiết Thương Hùng thoáng liếm môi một cái, bày ra bộ dạng muốn ăn, nói:
- Gia gia sẽ không thua đâu!
- Vạn nhất thì sao?
- Không có vạn nhất, cho dù là gia gia thua thì gia gia cũng ăn ngươi, như vậy cũng tương đương với gia gia thắng.
Ngữ khí Thiết Thương Hùng tràn đầy hiên ngang lẫm liệt, mọi người xung quanh đều sửng sốt, ngay cả Sở Nam cũng bị suy luận cấp tiến này làm cho sửng sốt, sau đó nói:
- Nếu ngươi ăn không được ta thì sao?
Con mắt Thiết Thương Hùng bỗng nhiên mở lớn, nói:
- Với tu vi này của ngươi? Gia gia chỉ cần một ngón tay cũng đủ đè chết ngươi rồi. Không đúng, vừa rồi tốc độ của ngươi quả thật rất nhanh, so với gia gia còn nhanh hơn, quả thật có chút phiền phức, đến lúc ngươi thua cuộc, bỏ chạy thì phải làm sao đây?
Thiết Thương Hùng tự nói một mình, sau đó bắt đầu buồn bực.
Cùng lúc đó, Minh Hoa quốc chủ cũng nhận được tin tức, lập tức nhíu mày, nói:
- Sát Thần này chạy đến Thần Lai Sơn để làm gì? Là muốn nhằm vào Minh Hoa thượng quốc? Hay là Thần Lai Sơn có tuyệt thế chi bảo nào đó? Chẳng lẽ hắn không biết Thần Lai Sơn có một tồn tại khủng bố ở đó sao?
Suy nghĩ một phen, con mắt Minh Hoa quốc chủ đảo vào vòng, phân phó mệnh lệnh:
- Đem tất cả Võ Thánh triệu tập lại, đến Thần Lai Bộc Bố xem kịch một phen!
Minh Hoa quốc chủ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn để lại một đạo tin tức cho lão tổ tông để phòng ngừa vạn nhất, trong lòng Minh Hoa quốc chủ đang tính toán:
- Hi vọng tên Sát Thần kia và tồn tại khủng bố kia đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, đến lúc đó thì trẫm sẽ đem hai người bọn chúng thu phục, như thế thì Minh Hoa thượng quốc sẽ trở thành thượng quốc mạnh nhất trong mười tám thượng quốc, chỉ cần đợi lão tổ tông luyện thành Võ Thần là có thể tấn thăng thiên quốc. Lúc đó có thể…
Nghĩ đến sau đó, trong mắt Minh Hoa quốc chủ liền nổi lên tham vọng vô cùng nồng đậm.
Có chú ý để Sở Nam và Thiết Thương Hùng lưỡng bại câu thương ngoại trừ Minh Hoa quốc chủ ra còn có một đám người, đám người này đang ẩn nấp trong Thần Lai Sơn, bọn chúng đem tình cảnh của Thiết Thương Hùng và đoàn người Sở Nam thu vào trong mắt, một tên trẻ tuổi anh vũ trong đó nói:
- Võ Tôn trung cấp kia là ai? Vừa rồi tốc độ thật nhanh, quả thực có thể sánh với “Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lí” của bổn Vương,tại thời khắc mấu chốt này đến Thần Lai Bộc Bố, chẳng lẽ cũng là vì Thiết Thương Hùng?
- Tên Võ Tôn trung cấp kia là ai thì thuộc hạ quả thật không rõ, thuộc hạ cũng chưa từng gặp qua, thế nhưng một vài Võ Thánh quanh hắn thì thuộc hạ vẫn nhận ra!
- Nói.
- Một phần trong số bọn hắn chính là Võ Thánh Phong Dương thượng quốc, còn có một phần là Võ Thánh phụ thuộc của Phong Dương thượng quốc…
- Những người này đều vây quanh tên Võ Tôn trung cấp kia, chẳng lẽ tên Võ Tôn trung cấp này là người thân của Bạch lão đầu? Hay là lúc chúng ta ẩn nấp ở Thần Lai Sơn này, ở bên ngoài đã phát sinh đại sự gì?
Người trẻ tuổi vừa nói xong, lập tức có phán đoán:
- Lát nữa nếu bọn hắn lưỡng bại câu thương, lưu lại mạng tiểu tử kia, có lẽ sẽ có tác dụng lớn với ta.
- Rõ, Vương thượng.
- Nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống Thiết Thương Hùng kia, tuyệt đối không thể để Thiết Thương Hùng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bổn Vương nhất định phải thu phục được nó!
Người trẻ tuổi này vô cùng tự tin nói, trong lòng lại thầm nghĩ:
- Nếu như bổn vương thu phục được Thiết Thương Hùng này, tin rằng có thể lọt vào pháp nhãn của lão tổ tông, nếu lão tổ tông thu bổn Vương làm quan môn đệ tử, vậy…
Nghĩ đến đây, người trẻ tuổi liền siết chặt nắm quyền.
Lúc này, trong lòng Sở Nam cũng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như mình đang bị người khác theo dõi, phạm vi thần niệm của hắn rất gần cho nên tất nhiên không thể dò xét ra, lại để đám người Công Dã Dương dò xét một phen, nhưng vẫn không có kết quả gì, trong lòng Sở Nam không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Đang lúc suy nghĩ thì Thiết Thương Hùng đột nhiên vỗ tay ba cái, nói:
- Gia gia ngươi đã nghĩ ra biện pháp rồi, gai gia thật đúng là thông minh, gia gia trước hết đánh gãy hai chân ngươi, như vậy thì lúc ngươi thua sẽ không thể chạy thoát rồi.
Dứt lời, Thiết Thương Hùng liền muốn chộp đến hai chân Sở Nam.
Tiểu Hắc đang muốn nhảy ra giải quyết cho Sở Nam, hai chữ “bà cô” mới vang lên trong đầu Thiết Thương Hùng thì đã bị ssn giữ lại, bỏ vào trong túi linh thú, tiểu Hắc giãy dụa, ủy khuất nói:
- Phụ thân, người đem ta bỏ vào đây làm gì? Ta đã nhịn nửa ngày rồi.
- Tiểu Hắc, sau này sẽ giải thích cho ngươi.
Sở Nam sở dĩ bỏ tiểu Hắc vào túi linh thú là bởi vì loại cảm giác kỳ quái này, mặc dù không tra ra được, nhưng Sở Nam tin tưởng trực giác của mình, vốn Sở Nam định chuẩn bị đích thân ra tay, nhưng sau khi cảm giác kỳ quái kia xuất hiện thì hắn lập tức từ bỏ.
Mà trong đầu Thiết Thương Hùng đột nhiên vang lên hai chữ “bà cô” thì cũng ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Gia gia, bà cô, tại sao lại có cảm giác hợp đôi như vậy?
Còn chưa nghĩ xong thì Thiết Thương Hùng đã quát:
- Vừa rồi là ai nói bà cô, lăn ra đây cho gia gia.
Nghe tiếng hét điên cuồng của Thiết Thương Hùng, nếu Sở Nam không có cảm giác kỳ quái này thì nhất định sẽ để tiểu Hắc đấu với Thiết Thương Hùng một trận, thế nhưng loại cảm giác kỳ quái này lại khiến hắn chợt nhớ tới Vụ Cấm Hải, sương mù khủng bố truy đuổi bọn hắn, tiểu Hắc vừa thần bí lại vừa cường đại, còn có lai lịch bất phàm, rất có thể khiến cho một vài địch nhân cường đại chú ý, không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể để bại lộ tiểu Hắc.
Sở Nam cười nói Thiết Thương Hùng:
- Ngươi có muốn trận đánh cuộc càng thú vị hơn hay không?
- Đánh cuộc đương nhiên càng thú vị càng tốt rồi.
- Vậy ngươi cảm thấy ăn hết hai chân của ta thì sẽ càng thú vị sao? Như vậy có khác gì ngươi đánh cuộc với những người trước kia.
Thiết Thương Hùng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, thế nhưng vạn nhất ngươi chạy thì phải làm sao bây giờ?
- Vậy ngươi hãy đánh cuộc với ta lần nữa, đánh cuộc ta có chạy hay không, cho dù ta chạy thì ngươi cũng có thể đuổi a, như vậy cũng ta có thể đánh cuộc trận thứ ba, đánh cuộc ngươi có thể đuổi theo ta hay không. Còn có thể đánh cuộc lúc nào đuổi kịp ta, đánh cuộc lúc nào ăn ta…
Sở Nam càng nói thì ánh mắt Thiết Thương Hùng càng sáng lên, nghe được từng trận đánh cuộc này, sự kích động trong lòng nó càng bành trướng mãnh liệt, Sở Nam thấy vậy lập tức kết luận:
- Dù sao, chỉ cần trước khi không nhìn thấy Bổn Hùng thì ngươi không được hạ sát thủ, chúng ta có thể có vô số trận đánh cuộc thú vị, hơn nữa, ta tuy chạy trốn nhanh, nhưng tu vi của ta lại thấp a, nhanh cũng không nhanh được bao lâu, nếu ngươi muốn đuổi theo thì vẫn có thể đuổi kịp…
- Không sai, gia gia thích nhất là đánh cuộc, càng nhiều càng tốt, ngươi nhất định sẽ bị gia gia đuổi kịp, ha ha ha…
Thiết Thương Hùng cười như điên, âm thanh cuồng tiếu truyền ra, người trẻ tuổi trong bóng tối cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn không lộ diện.
Sở Nam tiếp tục nói:
- Phải tìm được Bổn Hùng, phải chứng minh ngươi không thắng, vậy chúng ta phải sống cùng một chỗ, như vậy phải trải qua một đoạn thời gian rất dài!
- Cùng ngươi sống một chỗ, không được!
Thiết Thương Hùng lắc cái đầu rất nhanh.
Sở Nam cười nói:
- Vậy chúng ta bây giờ đánh cuộc một phen, đánh cuộc xem ngươi có thể cùng ta sống chung cho đến ngày nhìn thấy Bổn Hùng hay không, nếu như ngươi có thể thì có nghĩa ta thua, ta sẽ tùy ý để ngươi ăn, còn đem kẻ vừa nói “bà cô” với ngươi đưa ra trước mặt ngươi.
Con mắt Thiết Thương Hùng đảo một vòng, nói:
- Vậy ngươi không được để gia gia đói bụng, không được quấy nhiễu giấc ngủ của gia gia!
- Được!
- Vậy đánh cuộc.
Thiết Thương Hùng vỗ tay một cái, đám người Công Dã Dương nhìn Sở Nam mà sững sờ, trong lòng thầm nhủ:
- Nắm quyền của đại nhân lợi hại, không ngờ miệng lưỡi của đại nhân càng lợi hại hơn, chỉ dăm ba câu là có thể lừa được một cường giả có thể sánh ngang với Đại Võ Thánh.
Tâm tư của thủ hạ, Sở Nam tất nhiên biết rõ, nhưng hắn không hề để ý, hắn quét mắt nhìn Thần Lai Sơn một lượt, đồng thời nhìn thác nước ôn nhu đổ từ trên cao xuống, nói với Thiết Thương Hùng:
- Có muốn đánh cuộc một trận nữa không?
Thiết Thương Hùng nghe xong, lập tức kích động, nó không thể ngờ rằng có thể đánh cuộc được nhiều như vậy, đây là chuyện từ trước đến nay nó chưa bao giờ gặp qua, lỗ chân lông toàn thân đều hưng phấn đến dựng lên, vội hỏi:
- Đánh cuộc gì?
- Ta ngồi ở đây, nhưng có thể đem Thần Lai Sơn này hủy diệt, đồng thời cũng khiến cho Thần Lai Bộc Bố hủy diệt.
- Không thể nào!
Thiết Thương Hùng vừa thốt ra thì vẻ mặt đám người Hứa Mãnh và Công Dã Dương cũng tràn đầy khó tin, dù bọn hắn nhìn thấy tận mắt, tự mình cảm nhận sự cường đại của Sở Nam, nhưng vẫn không tin Sở Nam có thể ngồi ở đây mà hủy được Thần Lai Sơn, mặc dù không tin, thế nhưng trong lòng cũng nổi lên hi vọng.
- Vậy ngươi có dám đánh cuộc hay không?
- Đánh cuộc, gai gia đương nhiên phải đánh cuộc, đây rõ ràng là ngươi muốn thua!
Thiết Thương Hùng dùng hùng chưởng vỗ lên ngực, sau đó đột nhiên nghĩ:
- Nếu ngươi thua thì thế nào?
- Ta thua thì mỗi ngày sẽ nướng thịt cho ngươi ăn!
- Nướng thịt? Được!
Sở Nam lập tức phân phó Hứa Mãnh và Liệt Xương tiến vào Thần Lai Sơn săn một ít con mồi, nghĩ đến loại cảm giác kỳ quái, hắn còn nói bọn họ trở về sớm, cũng không được đi quá xa, hai Võ Thánh cao cấp này mặc dù không rõ tại sao, nhưng vẫn nghe lệnh mà rời đi, không có chút nào cảm thấy với thân phận của bọn hắn mà đi săn thú là việc sỉ nhục.
Hai người Hứa Mãnh và Xương Nguyên vừa rời đi, người trong tối nói:
- Vương thượng, chúng ta có cần đem hai người kia bắt lại, hỏi cho rõ ràng, đồng thời cũng có thể biết được lai lịch của tên Võ Tôn trung cấp kia.
Người trẻ tuổi có chút động tâm, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Hai người bọn họ không đi xa, Thiết Thương Hùng vừa rồi cũng không cùng bọn chúng đánh nhau, nếu tùy tiện ra tay thì sẽ đánh rắn động cỏ, như vậy quả thực không ổn.
Rất nhanh, Hứa Mãnh và Xương Nguyên đã trở về, đồng thời mang theo một con Hổ vằn, một con Nhím, phẩm cấp của hai ma thú này rất thấp, Sở Nam cũng lập tức thi triển hỏa diễm, nướng hai con ma thú, Sở Nam lại nói:
- Để cho ngươi tin, ta trước hết sẽ nướng thịt cho ngươi ăn.
Ánh mắt Thiết Thương Hùng nhìn chằm chằm vào con Hổ vằn và con Nhím, khóe miệng có nước miếng chảy ra.
Thực ra, mục đích Sở Nam nướng thịt chính là trước hết để Thiết Thương Hùng nếm chút đồ ngon, sau đó khiến cho nó không thể từ bỏ, như vậy mới có thể tiếp tục cùng hắn đánh cuộc được, Sở Nam đối với thủ nghệ của mình rất tự tin, nhất định có thể khiến Thiết Thương Hùng ăn xong vẫn muốn ăn tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.