Chương trước
Chương sau
Sở Nam nói xong, vẻ mặt Bạch lão đầu càng trở lên lạnh lẽo hơn, Sở Nam lại nói:
- Xem ra ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, bây giờ ta sẽ đem trận pháp mà ngươi không thể công phá được triệt hồi…
Dứt lời, Sở Nam quả thực rút tàn trận da thú ra, đem Chân Vũ Trụ và khúc xương thu vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời đem ngọc bội đặt trước ngực, nhìn Bạch lão đầu rồi nói:
- Lần này, ngươi dám đến thử không?
Nghe thấy lời của Sở Nam, lại nhìn thấy Sở Nam thực sự thu hồi trận pháp, Bạch lão đầu quả thật có chút do dự, con mắt như hạt châu khẽ đảo một vòng, lạnh nhạt nói:
- Có dám hay không, chỉ người sống sót mới có tư cách nói, lão phu bây giờ sẽ đem người của ngươi giết sạch, chỉ để lại một mình ngươi, xem ngươi còn có thể giở trò gì!
- Ha ha ha…
Sở Nam cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
- Ngươi lại cười cái gì?
Không biết tại sao, nghe thấy tiếng cười của Sở Nam, trong lòng Bạch lão đầu liền cảm thấy bất an, hắn biết rõ đây chính là nguy hại do tâm cảnh của mình bị phá, thế nhưng biết thì biết, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có giết Sở Nam thì tâm cảnh của hắn mới có thể khôi phục như cũ được.
Sở Nam cười nói:
- Ta cười cái gì? Ngươi thử xem có thể đem toàn bộ người của ta giết sạch hay không, vậy chẳng phải ngươi sẽ biết sao?
Lông mày Bạch lão đầu dựng thẳng, quay người về phía An Võ Thánh, bởi vì An Võ Thánh chỉ là Võ Thánh trung cấp, không cao không thấp, vừa vặn rất phù hợp, Bạch lão đầu không hề lấy ra vòng vàng Thần Khí, thứ nhất bởi vì hắn cảm thấy giết một Võ Thánh trung cấp, không cần thiết phải lấy ra Thần Khí. Thứ hai, sử dụng Thần Khí cũng tiêu hao không ít năng lượng. Cho nên, Bạch lão đầu chỉ thi triển Kim Thủy "Pháp tắc", một cái vòng vàng liền nện về phía An Võ Thánh.
An Võ Thánh nhìn thấy Bạch lão đầu ra tay với mình, trong lòng có chút sợ hãi, với tu vi Võ Thánh trung cấp cuẩ hắn, trước mặt Võ Thánh đại viên mãn quả thực chỉ có thể mặc người chém giết mà thôi, thế nhưng lúc An Võ Thánh chấn kinh thì trong cơ thể đột nhiên có một luồng năng lượng khổng lồ tràn vào, đem cơ thể hắn khôi phục đến trạng thái sung mãn, trong lòng An Võ Thánh cũng dâng lên tự tin vô cùng, trong đầu chợt lóe lên một câu nói: “Võ Thánh đại viên mãn thì sao?”
Đúng lúc này, Sở Nam lại quát lên một tiếng chói tai:
- Thổ "Pháp tắc", bao trùm!
Tiếng quát vừa vang lên, theo phản xạ có điều kiện, An Võ Thánh liền thi triển Thổ "Pháp tắc". “Phành” một tiếng, vòng vàng do Bạch lão đầu thi triển liền bị chặn lại, không thể tiến về phía trước được nữa, Bạch lão đầu lập tức đại biến, trên mặt An Võ Thánh thì lại hiện vẻ kinh hỉ, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
- Ta chặn rồi, chặn được một kích của Võ Thánh đại viên mãn rồi…
Đám người Hứa Mãnh, Công Dã Dương cũng lộ vẻ kinh hỉ, bởi như vậy thì tính mạng của bọn hắn liền được bảo đảm đến tối đa.
- Bạch lão đầu, bây giờ ngươi đã biết tại sao ta lại cười chưa?
Sở Nam lại nở nụ cười, lần này, tất cả mọi người đều cười, vẻ phẫn nộ trên mặt Bạch lão đầu quả thực có thể so sánh với hào quang của Thần Khí, sau khi hủy năm trận pháp, trong lòng Bạch lão đầu dường như ngộ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Sở Nam mà nói:
- Hay cho một cái trận pháp, lão phu bất luận công kích kẻ nào thì đều tương đương với chém giết tất cả các ngươi, trách không được ngươi lại tự tin cuồng vọng như vậy…
- Ngươi cũng không ngốc lắm.
Ánh mắt Bạch lão đầu chợt trở nên lạnh lẽo, gằn giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng như vậy thì lão phu không thể làm gì được sao? Võ Thánh trung cấp có thể chịu được uy năng khổng lồ của các ngươi, nhưng lão phu cũng không tin một tên Võ Tôn cũng có thể chịu được.
Dứt lời, Bạch lão đầu lại ném một cái vòng vàng về phía một tên Võ Tôn đại viên mãn.
Lúc vòng vàng nện đến, tên Võ Tôn đại viên mãn hoàn toàn không có sức chống cự, trực tiếp bị nện thành thịt vụn, Bạch lão đầu cười phá lên ha hả, nói:
- Tiểu tử, lão phu xem ngươi bây giờ còn có thể ngăn cản lão phu đem toàn bộ những Võ Tôn này giết hết hay không, đại trận này của ngươi có thể mượn được bao nhiêu uy năng đây? Giết sạch Võ Tôn, sau đó lại giết Võ Thánh, còn cả con thỏ và Hung Giao kia, đến lúc đó thì chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi!
Sở Nam thấy vậy, cũng không cười lớn nữa, cơ thịt trên mặt không ngừng run rẩy, Bạch lão đầu cho rằng mình đã đoán đúng, vừa cuồng tiếu vừa thi triển vòng vàng nện về phía từng tên Võ Tôn, dưới vòng vàng này, không một Võ Tôn nào có thể ngăn cản.
Trái tim đám người Hứa Mãnh, Công Dã Dương vừa mới hạ xuống lại nhảy lên, đồng loạt nhìn Sở Nam, nhưng cơ thịt trên mặt Sở Nam vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng mọi người càng lạnh hơn, Bạch lão đầu sau khi liên tiếp trảm sát hơn mười người mới quay đầu lại nhìn Sở Nam, diễu võ dương oai nói:
- Tiểu tử, hãy chờ đấy, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi!
- Ha ha ha…
Bạch lão đầu nghe thấy tiếng cười, liền sửng sốt, chỉ nghe thấy Sở Nam nói:
- Thật đúng là không thể nhịn được, thật là chết cười ta rồi, Bạch lão đầu, ngươi quay đầu lại nhìn xem, những người mà ngươi vừa giết thật sự chết rồi sao?
- Cái gì?
Bạch lão đầu bỗng nhiên quay đầu trở lại, nhìn về phía mười mấy người mà hắn vừa giết, chỉ thấy tại đó huyết nhục mơ hồ, không có một chút sinh khĩ, Bạch lão đầu lại sững sờ, quát:
- Tiểu tử, ngươi dám lừa gạt lão phu, người như vậy còn không gọi là đã chết hay sao?
Sở Nam lắc đầu, quay lại nói với Công Dã Dương:
- Truyền cho ngươi trận pháp thứ hai, người chết, huyết nhục, xương cốt cũng có thể bày trận!
Công Dã Dương ngây người, chỉ biết lẩm bẩm những lời Sở Nam vừa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.