Thanh âm không chỉ băng hàn vô cùng mà còn như được quán thâu một cỗ Tử khí lẫm nhiên, tôn nghiêm An Võ Thánh một lần nữa hiện lên, nhưng vừa mới dâng lên trong lòng thì trước mắt hắn lại là hơn mười củ cà rốt ầm ầm nổ tung. Uy năng cuồng bạo thẳng đem thân thể hắn lật tung trên không mà hung hăng ngã vật ra mặt đất. An Võ Thánh kinh hoảng rồi, vì khát vọng sinh tồn, trực tiếp đem tôn nghiêm của hắn như bong bóng bị kim châm, nổ tung không còn bóng dáng.
Lúc này, An Võ Thánh rất không tình nguyện mà nói ra:
- Ta... nguyện... ý...
- Nghe không thấy.
Sở Nam ngắn ngủi ba chữ.
An Võ Thánh sững sờ nhưng cũng chỉ phải lớn tiếng hơn hô lên:
- Ta nguyện ý!
- Nghe không thấy!
- Ta~~nguyện ý!
Lại một cỗ Tử khí nhập thể, An Võ Thánh rốt cuộc phải dốc sức liều mạng mà rống lên.
- Nguyện ý cái gì?
Sở Nam rốt cuộc dừng bước chân lại.
An Võ Thánh thấy vậy, tỏng nội tâm liền nới lỏng vài phần, nói:
- Nguyện ý cung phụng ngươi làm chủ.
An Võ Thánh thấy Sở Nam một mực không có cùng hắn ký kết huyết thệ thần phục gì đó, ngay lúc trong nội tâm đang kinh ngạc thì Sở Nam lại lạnh lùng phun ra một câu:
- Giao ra một giọt tinh huyết.
- Tinh huyết?
An Võ Thánh nghi vấn hỏi, mấy chục củ cà rốt lại sấn đến, An Võ Thánh không dám do dự nữa mà vội vã giao ra một giọt tinh huyết.
Sở Nam thu lấy nó rồi trực tiếp luyện hoá tại chỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447795/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.