- Hắc vụ? Không có khả năng.
Hung giao mãnh liệt lắc đầu.
- Hắc vụ trước giờ chưa từng có tiến nhập qua, chắc chắn sẽ không có khả năng tiến nhập vào nơi này, điều này làm sao...
Hai chữ "có thể" sau cùng nó còn chưa kịp phun ra, nhãn cầu to như cái chuông đồng của nó lập tức "đặng" một cái mà đình chỉ chuyển động, trong nháy mắt từ trong ánh lên vẻ khiếp sợ nồng đậm mà quay đầu bỏ chạy, Tiểu Hắc lại trong nháy mắt này liền rời khỏi đầu nó nhảy vào lòng Sở Nam, Sở Nam cũng ý thức được chuyện gì đã phát sinh, lập tức mạnh mẽ vận chuyển Thiên Nhai Chỉ Xích, lại đối với Hung giao bốn trảo quát lên:
- Mang hai nàng này theo!
- Giờ này còn mang theo hai cái phiền toái làm cái gì? Mau mau chạy trốn đi a...
Nghe ngữ khí Hung giao như vậy, Sở Nam cũng không muốn ngó ngàng tới, thầm nghĩ dẫn theo Tiểu Hắc chạy được bao xa thì chạy, nhưng Hung giao vừa nói đến đây thì thanh âm của Tiểu Hắc lại vang lên trong đầu nó:
- Phụ thân ta để ngươi mang theo thì ngươi cứ mang theo, nói nhiều phế thoại làm cái gì?
- Phụ thân?
Ngay thời khắc nguy cấp như vậy, Hung giao nghe được lời này không khỏi choáng váng một trận.
"Phụ thân của đại nhân sao có khả năng lại là một tiểu tử Nhân loại được?"
Hung giao nghĩ mãi mà không ra nhưng vẫn phải đem hai người Tương Hân theo, lại nghe Sở Nam hỏi:
- Chỗ này còn đường nào khác không?
- Có, tiếp tục lặn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447773/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.