Xung quanh tảng đá có chút bùn đất, không còn cảnh tượng gì khác, nhưng Sở Nam lại cảm thấy bên trong chút bùn đất này có gì đó không tầm thường, tuy nhiên nhất thời hắn cũng không nhìn ra những bùn đất này có gì đặc biệt, chỉ mơ hồ cảm giác được bên trong bùn đất này ẩn chứa thứ gì đó.
Sở Nam nghĩ đến Liễu Phiêu Hồng vừa rồi mở ra tảng đá này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Nàng đến đây cũng không chờ đợi gì, liền nhìn lên trời, tiếp đó làm ra một loạt thủ thế, từ đó chứng tỏ tảng đá này tùy thời đều có thể gọi đến. Lúc trước nàng nhìn lên trời là nhìn cái gì? Là căn cứ thứ gì để xác định sao? Cây cối xungquanh? Hoa cỏ? Hay là…
Trong chớp mắt, trong đầu Sở Nam nổi lên rất nhiều nghi vấn, mà tốc độ của tảng đá đã chậm lại, Sở Nam áp chế nghi vấn trong lòng lại, chuẩn bị nghênh đón một tràng chiến đấu so với trận đấu trí cùng Vạn Trận lão tổ càng hung hiểm hơn, hoặc có thể nói là trận chiến hung hiểm nhất.
Kiếm khí và thiên uy mà “Thiên Trảm” mang đến, Sở Nam vẫn nhớ rất rõ.
- Phành…
Tảng đá rơi xuống đất, hai tảng đá trước mắt tách ra hai bên, lộ ra một không gian, thứ đầu tiên Sở Nam nhìn thấy chính là một kiện vật phẩm, là một bức tượng chữ “Trảm”, Sở Nam vội vàng thu hồi thần niệm, thầm nghĩ:
- Chữ “Trảm” này cũng không đơn giản, nếu là lúc bình thường, ta sẽ thử một lần, nhưng bây giờ…
Lúc đang nghĩ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447752/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.