Kinh Cức nhìn chằm chằm Kiếm Thiên Quật, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Ngươi biết ta?
Kiếm Thiên Quật lắc đầu, âm thanh lạnh như băng:
- Không đúng, ngươi và nàng… Mặc dù các ngươi rất giống nhau, nhưng ngươi không phải nàng, ngươi cũng không thể là nàng, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ngươi biết tỷ tỷ của ta?
Kinh Cức thoáng cái liền liên tưởng ra, trong thanh âm tràn đầy sát cơ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ e Kiếm Thiên Quật đã bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ rồi.
Lúc này, đống cát vàng mới tản đi, Kiếm Thiên Quật đưa mắt nhìn lại, lúc này mới thấy một nam nhân ôm thỏ đang dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn mình.
Đang định hét lớn thì Kiếm Thiên Quật bỗng nhiên nhớ đến người này mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành trên không cho nên tốc độ mới chậm như vậy, nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Kiếm Thiên Quật thoáng giật, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành sao?
Kiếm Thiên Quật kinh ngạc như thế là bởi vì nếu đổi lại là hắn cũng tuyệt đối không làm được, đừng nói là mang theo gần ba người phi hành, nếu như mang theo ba mươi người thì hắn có thể bay được hay không cũng chưa biết, trừ phi là dùng pháp bảo.
- Pháp bảo?
Trong mắt Kiếm Thiên Quật lóe lên một tia sáng, không đợi Sở Nam trả lời thì hắn đã quát:
- Ngươi nhất định là dùng pháp bảo, chỉ có pháp bảo phi hành mới có thể mang theo nhiều người như vậy phi hành trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447748/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.