Chương trước
Chương sau
Là thật mà, ta không có…
Người này còn chưa dứt lời thì tên tộc nhân Phượng Hoàng tộc liền hạ tử thủ, bóp vỡ đầu hắn như bóp trứng gà, sau đó còn nói:
- Phượng Ngô Sơn có thể sập được sao? Trời có thể sập chứ Phượng Ngô Sơn không thể nào sập được!
Tộc nhân Phượng Hoàng tộc có đánh chết cũng không tin, thế nhưng, hai ngày tiếp theo, bọn hắn lại gặp càng nhiều người nói ra bí mật này, Phượng Ngô Sơn quả thật đã sập rồi.
Lúc này lòng tin của hắn không khỏi dao động, một người còn có thể là nói dối, nhưng không thể nào nhiều người như vậy đều nói dối được, chợt nghĩ đến chuyện Phượng Ngô Sơn sập rất có thể là sự thật, hắn liền không nhịn được mà bắt đầu sợ hãi, không còn Phượng Ngô Sơn thì cũng có nghĩa là sẽ không còn căn cứ nữa, đã không còn căn cứ thì tộc nhân Phượng Hoàng tộc tại Vùng đất không rơi có khác gì trở thành bèo dạt.
Nghĩ đến đây, hắn liền bất chấp việc từ bỏ kiểm soát khu vực này, điên cuồng vận chuyển Đồ Đằng chi lực, dưới xương sườn mọc ra một đôi cánh, đem tin tức truyền đi.
Không chỉ có Phượng Hoàng tộc, Thần Long tộc cũng đã nhận được bí mật này.
Sau một hồi tổng hợp, tộc trưởng hai tộc xác nhận bí mật này là sự thật, Thần Long Sơn đã thật sự đổ, Phượng Ngô Sơn đã thật sự sụp.
Nhất thời, trong Vùng đất không rơi lập tức truyền ra một hồi tiếng gầm rú phẫn nộ:
- Long Khiếu Thiên ta thề nhất định phải đem Thỏ Ngọc tộc hủy diệt, không lưu lại bât kỳ kẻ nào sống sót, không để lại một ngọn cỏ nào, còn cả Kỳ Lân tộc nữa!
Đồng dạng huyết thệ muốn tiêu diệt Thỏ Ngọc tộc còn có tộc trưởng Phượng Hoàng tộc, Phượng Tiên Vân.
Mà mục tiêu bọn hắn muốn diệt không chỉ là Thỏ Ngọc tộc và Kỳ Lân tộc mà còn có tên nam nhân ôm thỏ kia. Long Khiếu Thiên và Phượng Tiên Vân cùng liên thủ, muốn khiến Sở Nam bỏ mạng tại Vùng đất không rơi này.
Vùng đất không rơi thoạt nhìn cũng không có gì hung hiểm như trong truyền thuyết, ngược lại có phần giống như thế ngoại đào viên, tiên cảnh. Thế nhưng, một khi bước vào thì sẽ biết Vùng đất không rơi đến cùng là nơi hung hiểm như thế nào.
Đám người Long Khiếu Thiên tại Vùng đất không rơi hơn ba tháng cũng không dám tiến xa hơn năm ngàn dặm, càng xâm nhập vào trong thì lại càng gặp nguy hiểm lớn hơn, có thể nói là từng bước bị tử vong uy hiếp.
Sở Nam cứ như vậy đạp bước tiến vào, một đường xâm nhập, những nguy hiểm đối với người của đại lục Đồ Đằng này có thể nói là nguy hiểm trí mạng, nhưng đối với Sở Nam hiện nay thì căn bản chẳng là gì.
Ở bên ngoài có một đôi mắt đang dõi theo thân ảnh Sở Nam, dùng phương thức đặc thù của bọn hắn truyền tin, không bao lâu sau thì bọn hắn đã nhận được mệnh lệnh:
- Giữ lại cho hắn một hơi thở, đem hắn về, ép hỏi toàn bộ bí mật trên người hắn.
Những người này đều tưởng rằng mình thần không biết quỷ không hay, thế nhưng lại không biết rằng Sở Nam đang thả mồi câu thật xa.
Sở Nam đạp bước trên không, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích thuấn di rời đi, mặc dù không sử dụng chu thiên tuần hoàn, nhưng muốn một lần thuấn di hơn năm nghìn dặm cũng không có vấn đề, nhưng lúc này đừng nói là thuấn di năm nghìn dặm, ngay cả năm trăm dặm cũng không đến, một lần chỉ khoảng năm mươi dặm mà thôi.
Điều này quả thật khiến Sở Nam kinh ngạc, Thiên Nhai Chỉ Xích chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thử bách phát bách trúng, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra vấn đề, Sở Nam lại rời khỏi phạm vi Vùng đất không rơi, sau đó thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, Ngũ Hành nguyên dịch thoáng vận chuyển, chỉ nhẹ nhàng thuấn di đã tiến xa ngoài mấy ngàn dặm, ngay sau đó Sở Nam lại trở về chỗ cũ, nhìn chằm chằm Vùng đất không rơi, lẩm bẩm:
- Vùng đất không rơi quả nhiên có vài phần bản lĩnh, như vậy càng tốt, càng nổi danh thì càng nói lên câu chuyện đó là thật, càng có thể có nhiều manh mối hơn, chỉ là hi vọng cuối cùng không phải là truyền thuyết là tốt rồi.
Sở Nam lại lần nữa bước vào Vùng đất không rơi, tâm tính đã trở lại bình thản, năm mươi dặm dù sao cũng tốt hơn so với người ở bên ngoài rất nhiều rồi, hơn nữa, Sở Nam còn suy đoán, càng tiến sâu vào Vùng đất không rơi thì e rằng ngay cả năm mươi dặm cũng không đến.
Năm mươi dặm mặc dù chậm, nhưng đó là đối với Sở Nam trình độ yêu nghiệt sau khi sử dụng Chu Thiên tuần hoàn mà thôi, từ cửa vào đến dược cốc cũng chỉ gần mười vạn dặm mà thôi. Chỉ có điều, theo dự liệu của Sở Nam, sau khoảng tám lần thuấn di nữa thì tốc độ sẽ càng chậm hơn, e rằng một lần chỉ có thể tiến được hai mươi dặm mà thôi.
Dù là vậy, chốc lát sau, Sở Nam và đám người Long Khiếu Thiên, Phượng Tiên Vân đã chạm mặt nhau.
Lúc này, Long Khiếu Thiên nghĩ đến căn cứ của mình bị người khác nhổ tận gốc, cừu hận ngập trời, xoa quyền, cắn răng nói:
- Chờ khi ta có được bí mật của dược cốc thì một mình ta sẽ tàn sát toàn bộ Thỏ Ngọc tộc, nam nhân ôm thỏ, nếu bây giờ ngươi xuất hiện trước mặt ta thì ta nhất định sẽ nuốt sống ngươi!
Long Khiếu Thiên vừa dứt lời liền cảm thấy phía xa có một hắc ảnh cực nhanh đang di động, Long Khiếu Thiên thân là tộc trưởng Thần Long tộc, thị lực không tệ, có thể nhìn được rất xa. Lúc này hắn đang suy nghĩ xem liệu có phải là nguy hiểm hàng lâm hay là vật công kích gì, liền muốn hét lên để tộc nhân cẩn thận đề phòng.
Nhưng thanh âm còn chưa thốt ra thì hắc ảnh kia đã lướt qua đỉnh đầu hắn, ánh mắt Long Khiếu Thiên dừng lại tại không trung, vừa vặn bắt gặp hắc ảnh đang nhanh chóng quay trở lại, Long Khiếu Thiên mở mắt trừng trừng nhìn, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy được chính là người này đang ôm một con thỏ.
- Là ngươi?
Long Khiếu Thiên quả thật bị dọa sợ hãi, thật ra cũng không thể trách Long Khiếu Thiên được, nếu đổi lại là kẻ khác mắng hắn, hắn chắc chắn sẽ tuyên bố muốn giết kẻ đó, nhưng kẻ đứng trước mặt lại là một nhân vật đặc biệt, thậm chí so với hắn còn mạnh hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.