Theo tiếng quát của Sơn Lý Nhân, hư không đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi ngưng tụ chỉ cao chừng trăm xích, nhưng Sở Nam lại cảm thấy tòa núi này ẩn chứa uy nghiêm to lớn, tuyệt đối không chỉ dừng lại tại trăm xích, ngoài ra, Ngũ Nhạc sơn còn tản mát ra khí tức trầm trọng hết sức cổ xưa.
Cỗ khí tức cỗ xưa trầm trọng này thậm chí còn khiến Sở Nam thoáng rùng mình.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Sở Nam tụ lực tại quyền, hỏi:
- Ngũ Nhạc Sơn này của ngươi có thể cản được bao nhiêu cân lực?
- Cho dù là 1000 vạn cân lực cũng không làm gì được Ngũ Nhạc Sơn của ta!
Sơn Lý Nhân không hề xuất hiện vẻ kiêu ngạo, vẫn trầm ổn, bày ra tư thế khiến người nhìn cảm thấy hắn như một tòa núi lớn, Sơn Lý Nhân còn khuyên nhủ:
- Cho nên, ngươi hãy nhanh nhận thua, từ bỏ danh hiệu cường giả đệ nhất thiên hạ, bằng không, ngươi sẽ rất mất mặt đấy!
- Cường giả đệ nhất thiên hạ? Ta vốn cũng không phải!
Sở Nam nghe thấy có chút mùi vị âm mưu, tiếp tục ngưng lực rồi nói:
- Chỉ có điều, chỉ bằng Ngũ Nhạc Sơn này cũng muốn ta nhận thua thì còn lâu.
- Đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí.
- Tốt nhất là đừng khách khí!
Tiếng nói vừa dứt, Ngũ Nhạc Sơn liền nện xuống, tốc độ nhanh vô cùng, khí thế tràn ra như muốn đem người khiêu chiến với uy nghiêm của núi lớn ép thành bánh thịt vậy.
Lúc này, Sở Nam vẫn bất động.
Sở Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447674/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.