Kỳ Lân tộc có năm người đến.
Năm tộc nhân của Kỳ Lân tộc vừa tiến đến, lập tức choáng váng, theo phản xạ bọn hắn muốn quay đầu bỏ chạy, bởi vì bọn hắn nhìn thấy người của Phượng Hoàng tộc đang nằm gục giữa đất, ngay cả Phượng Phi cũng bị Sở Nam nắm trong tay.
Chỉ bọn hắn vẫn nhịn được, cánh tay siết chặt đến mức móng tay đâm rách da, máu tươi chảy ra.
Năm người Kỳ Lân tộc nhìn thấy bảy người Phượng Hoàng tộc đều bay đi, liền biết mục đích của Phượng Hoàng tộc không thể thực hiện, lúc này mới thừa cơ cầu kiến. Nhưng ngoài dự liệu là không ngờ bảy người Phượng Hoàng tộc vốn đã bay đi, lúc này lại xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Gian phòng này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Năm tên tộc nhân Kỳ Lân tộc không biết, nhưng đều rất rõ ràng, “nam nhân ôm thỏ” trước mặt này so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn nhiều.
- Kỳ Lân tộc Thuấn Hỏa, bái kiến các hạ.
Một người bước lên trước, cung kính nói, so với Phượng Phi lúc trước còn cung kính hơn, bởi vì Thuấn Hỏa khom lưng, mà Phượng Phi thì không.
- Nếu như muốn mời ta làm trưởng lão Kỳ Lân tộc các ngươi thì không cần nói đâu.
Thuấn Hỏa kinh ngạc, con ngươi khẽ đảo một vòng, từ bỏ ý định lúc trước, ngược lại nói:
- Các hạ, Kỳ Lân tộc chúng ta muốn cùng các hạ hợp tác.
Thông qua các loại kỳ tích thời gian qua, Thuấn Hỏa liền thể nghiệm sâu sắc, người như vậy cho dù không thể trở thành bằng hữu, cũng tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447668/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.