Chương trước
Chương sau
Đối với Sở Nam mà nói, tại đại lục Đồ Đằng này, vấn đề quan trọng nhất không phải là vấn đề sinh tồn, bởi vì với thực lực của hắn bây giờ, còn ai dám khi dễ hắn?
Cho nên, vấn đề trọng yếu nhất đó chính là hắn có thể trở lại đại lục Thiên Vũ hay không, trở về như thế nào. Đại lục Thiên Vũ còn có cha mẹ, thân nhân, còn cả huynh đệ sinh tử…
Bọn họ đều đang đợi hắn trở về, sống sót trở về.
Sở Nam âm thầm hạ quyết tâm, thầm nghĩ:
- Bất luận phải trả cái giá đắt như thế nào thì ta đều phải trở về, ta đã có thể từ đại lục Thiên Vũ đến đại lục Đồ Đằng, như vậy thì ta nhất định có thể từ đại lục Đồ Đằng trở lại đại lục Thiên Vũ!
Quyết tâm là vậy, nhưng thực tế thì không phải muốn là có thể trở về.
Có kinh nghiệm ở đại lục Thiên Vũ, Sở Nam biết rõ, một người có cường đại đến mức nào thì cũng chỉ có một người, hắn muốn nhanh chóng trở về thì phải tìm một cái ao như ở Thập Vạn Đại Sơn, mà như vậy thì cần phải có vô số người đi tìm thay hắn, hắn chỉ cần hạ lệnh là được. Giống như Sở gia, hắn muốn gì thì chỉ cần phân phó một tiếng, lúc đó sẽ có người đi chuẩn bị, sau đó đặt những thứ đấy trước mặt hắn.
Hơn nữa, Sở Nam cũng muốn xem xem đại lục Đồ Đằng này liệu có thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì để kiếm đủ ba vị dược cuối cùng để điều chế "Trường Thọ Đan". Hắn còn muốn tu luyện, tu luyện cũng cần tài nguyên, hơn nữa còn phải luyện chế lại trọng kiếm…
Càng cần nhiều tài nguyên thì càng cần nhiều nhân thủ. Bởi vì vậy, Sở Nam quyết định chinh phục đại lục Đồ Đằng này, không phải bởi vì dã tâm của hắn cực lớn, mà chỉ vì có thể trở về nhà mà thôi,
Suy nghĩ trong lòng Sở Nam không ngừng xoay chuyển, lúc này Tiểu Tinh cũng đã quỳ gối xuống trước mặt Tiểu Tinh, nói:
- Cầu xin đại nhân cứu ta, cứu Thỏ tộc chúng ta, nếu đại nhân muốn Tiểu Tinh làm gì, Tiểu Tinh tuyệt đối không nhíu mày.
- Chinh phục, bắt đầu từ bây giờ? Bắt đầu từ Thỏ tộc?
Hai đầu lông mày của Sở Nam nhíu chặt, lựa chọn Thỏ tộc quả thật cũng không phải là một lựa chọn tốt. Giống như tu luyện võ quyết vũ kỹ kém cỏi nhất, muốn đạt được mục đích, bò lên cao thì phải trả cái giá rất lớn, nỗ lực rất nhiều, thậm chí gấp ngàn gấp vạn lần võ quyết vũ kỹ cao cấp.
Sở Nam có lòng cảm thông, nhưng cũng không phải là người tốt gì, hắn có thể cứu Tiểu Tinh, nhưng không muốn vô duyên vô cớ gánh vác hi vọng cứu vớt toàn bộ Thỏ tộc. Lúc đang nghĩ thì trong ý thức chợt truyền đến âm thanh của tiểu Hắc:
- Phụ thân, nàng ta đáng thương quá, cứu nàng đi…
- Sự đồng cảm của nữ nhân? Ngay cả cường đại như tiểu Hắc cũng không ngoại lệ!
Sở Nam thầm nghĩ, lại nhìn tiểu Hắc trong lòng đã biến thành một con thỏ, nằm cuộn trong ngực hắn, Sở Nam không khỏi kinh ngạc, vội hỏi:
- Tiểu Hắc? Ngươi biết biến hình?
- Ừm, trong trí nhớ của ta vừa xuất hiện, cho nên thoáng học một chút là có thể thay đổi.
Tiểu Hắc nói rất bình thản, nhưng Sở Nam thì lại im lặng không biết phải nói gì, con đường tu luyện của hắn đã đủ yêu nghiệt lắm rồi, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch là có thể học được võ quyết vũ kỹ, nhưng không ngờ tiểu Hắc lại càng dọa người hơn, chỉ một thoáng liền học được.
- Đây chính là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết?
Trong đầu lại tiếp tục truyền đến âm thanh của tiểu Hắc:
- Phụ thân, người nói ta cải trang thành con thỏ tung hoành thiên hạ, nuốt lão hổ, hành hạ voi, đùa giỡn phượng hoàng, liệu có phải rất thú vị không? Nói không chừng đến lúc đó đại lục Đồ Đằng sẽ lập một bức tượng thỏ thần, tất cả mọi người sẽ cúng bái ta, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ thấy đây là một chuyện ra phong quang rồi.
Nghe thấy thanh âm của tiểu Hắc, Sở Nam lại nghĩ đến lúc ở Thập Vạn Đại Sơn nó hoàn toàn có thể rời đi bình an vô sự, nhưng tiểu Hắc không rời đi mà lại lựa chọn sống chết theo hắn.
Lúc này, tình phụ ái của Sở Nam càng trỗi dậy, giống như cuồng phong hồng thủy quét đến.
- Nếu tiểu Hắc đã thích, vậy thì ta cứ bắt đầu từ Thỏ tộc vậy, có thể sẽ phiền phức một chút, nhưng tiểu Hắc thích, có thể khiến tiểu Hắc cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nói không chừng, lúc bắt đầu từ Thỏ tộc thì sẽ có được thu hoạch không tưởng!
Sở Nam đồng ý, tiểu Hắc rất cao hứng, lại nói:
- Phụ thân thật tốt, phụ thân thật tốt…
Trong lúc đang nói, vầng sáng vây quanh tiểu Hắc tán đi, lộ ra thân hình một con thỏ.
Tiểu Tinh nhìn thấy con thỏ trong ngực Sở Nam, hoàn toàn sợ đến ngây người, trong mắt càng thêm thành kính…
Mà bên ngoài vầng sáng, đám người Thương Lang Mãnh Thuật lại càng thêm càn rỡ.
- Làm thương hại tộc nhân Thương Lang tộc, mặc kệ ngươi là ai, đều phải tiếp nhận sự tàn sát, hành hạ của Thương Lang tộc.
Thương Lang Mãnh Thuật hung hăng càn rỡ cuồng khiếu, biểu hiện giống như một tên ngốc, ngu xuẩn nực cười đến cực điểm. Thế nhưng, cả mười người Thương Lang Mãnh Thuật lại đứng ở phía trước nhất, chiếm lấy vị trí có lợi nhất.
Mọi người xung quanh mặc dù thấy rõ, nhưng phần lớn đều không để ý đến sự càn rỡ của đám người Thương Lang Mãnh Thuật, bọn hắn vẫn đang khổ tư làm thế nào mới có thể phá vỡ được vầng sáng để nhìn xem bên trong đến cùng là thứ gì.
Chỉ có điều, thực sự có một số người nhìn không hợp nhãn, cho nên âm thầm ra tay.
Thế là, một thành viên của Thương Lang tộc không chút báo hiệu đột nhiên bay về phía vầng sáng. Trong đám người, có người cười trộm, chờ chế giễu, nhưng khiến bọn hắn giật mình chính là tên thành viên Thương Lang tộc bị đụng phải vầng sáng lại không bắn ngược ra, ngược lại tiến vào bên trong.
Nụ cười trộm cứng lại, mọi người đều khiếp sợ.
Thương Lang Mãnh Thuật phản ứng trước tiên, hắn hét lớn một tiếng, chín tên Thương Lang tộc còn đều xông về phía vầng sáng, càng khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đó chính là tất cả bọn hắn đều xuyên qua vầng sáng.
Thấy vậy, mọi người không chần chờ nữa, không phải phi thân thì cũng phóng người đến. Bọn hắn cho rằng phản lực của vầng sáng đã tiêu tán, đám người Thương Lang Mãnh Thuật có thể tiến vào thì bọn hắn cũng có thể tiến vào.
Đáng tiếc là bọn hắn lại lần nữa phán đoán sai lầm, thân ảnh bắn ngược lại, nặng nề rơi xuống, tất cả mọi người khóe miệng đều rướm máu, càng nghiêm trọng hơn là tạng phủ hao tổn.
Lục bị bắn ngược ra, trong mắt mọi người không khỏi xuất hiện vẻ bối rối, Thương Lang tộc không tệ, tộc nhân cũng không ít, nếu như để Thương Lang tộc có được dị bảo, vậy thì thực lực của Thương Lang tộc sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, gây chuyện với những bộ tộc xung quanh, thậm chí là hủy diệt.
Không ít người đều tranh thủ báo cho trưởng lão hoặc tộc trưởng của bộ tộc mình chuyện này, thế nhưng, bên trong Cửu U luyện cảnh này, thí luyện chưa kết thúc, bọn hắn căn bản không thể đi ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Cũng không nói gì thêm, mọi người chỉ trao đổi ánh mắt, sau đó liền bao vây vầng sáng lại, mỗi người đều nghiêm trận sẵn sàng đón địch,chờ thời khắc chuẩn bị thi triển công kích uy lực lớn nhất, chỉ cần người của Thương Lang tộc từ trong vầng sáng đi ra thì bọn hắn sẽ trảm sát toàn bộ, đem uy hiếp tiềm ẩn đó bóp chết ngay tại đây, sau đó, bọn hắn sẽ đùng tận thủ đoạn để đoạt dị bảo.
o0o
Thế nhưng, đám người Thương Lang tộc lại không suy đoán giống đám người bên ngoài, sau khi đám người Thương Lang tộc xông vào, bọn hắn liền nhìn thấy “tiểu bạch thỏ” của bọn hắn đang quỳ trên mặt đất, mà ở trước mặt nàng có một thân ảnh đứng thẳng, vầng sáng chính là từ trên thân người này phóng xuất ra, khiến người khác chú ý nhất là trên ngực người này còn ôm một con thỏ.
Nhìn thấy con thỏ kia, trong Thương Lang Mãnh Thuật không tự chủ được mà thoáng run rẩy, dâng lên cảm giác bất diệu vô cùng, lẩm bẩm:
- Đây là dị bảo sao? Nhưng đây là một người, hơn nữa trong ngực hắn còn có một con thỏ, chẳng lẽ hắn là người của Thỏ tộc?
Trong lòng những người khác cũng nghĩ vậy, bọn hắn cũng nghĩ đến sự lợi hại của vầng sáng, chỉ riêng phản lực cũng đã khiến bọn hắn thổ huyết không ngừng, lún sâu dưới đất hơn 10 mét.
Quan tài thủy tinh lại lần nữa biến mất trong cơ thể Sở Nam vô tung vô ảnh, Sở Nam không từ bỏ ý định, dùng lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch, thậm chí cả lôi điện và năng lượng thần bí, kiểm tra một lượt, nhưng vẫn không cảm thấy điều gì dị thường, quan tài thủy tinh kia phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.
Trong đầu Sở Nam hiện lên hình ảnh nữ hài trong băng điêu, không khỏi nghĩ:
- Quan tài thủy tinh đến cùng là tồn tại như thế nào?
Sau khi nghĩ xong, Sở Nam áp chế suy nghĩ này xuống, lại nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, nói:
- Cho ngươi một cơ hội, giết bọn chúng đi, ta sẽ cứu Thỏ tộc các ngươi! cho Thỏ tộc các ngươi cơ hội áp đảo chúng tộc, có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình!
Nghe nói vậy, ánh mắt Tiểu Tinh đột nhiên lóe lên thần thái khát vọng vô cùng, trong đầu nghĩ đến câu nói vừa rồi:
- Cho Thỏ tộc các ngươi có cơ hội áp đảo chúng tộc, nắm giữ vận mệnh của mình…
Vừa lẩm bẩm, trong cơ thể Tiểu Tinh đột nhiên dâng lên một cỗ lực lượng cường đại chưa từng có, cỗ lực lượng này đỡ nàng đứng dậy, phóng thẳng về phía đám người Thương Lang Mãnh Thuật, mỗi bước chân đều kiên định vô cùng.
Thương Lang Mãnh Thuật từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, lại nhìn Tiểu Tinh, đồng thời nghĩ đến những lời mà Sở Nam vừa nói, không khỏi cười như điên dại:
- Giết chết chúng ta? Ngươi để một thỏ tử đến giết chúng ta? Thật là quá nực cười, đại gia cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe chuyện gì nực cười như vậy…
- Nực cười lắm sao?
- Đương nhiên là nực cười!
Thương Lang Mãnh Thuật trả lời, trực tiếp bỏ qua Tiểu Tinh, nhìn chằm chằm Sở Nam rồi nói:
- Đại gia mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi từ đâu đến, làm thương hại tộc nhân Thương Lang tộc chúng ta, ngươi phải trả giá đắt, nếu ngươi thức thời thì nhanh thần phục Thương Lang tộc chúng ta, chịu sự nô dịch của Thương Lang tộc, nói không chừng đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Người không có đầu óc thật là đáng sợ.
Sở Nam lắc đầu thở dài.
Đúng lúc này, Tiểu Tinh đang xông về phía Độc Giác, hai cánh tay Độc Giác xuất hiện tàn ảnh Thương Lang sắc bén, vồ thẳng đến Tiểu Tinh, lúc này bọn hắn đã không muốn bắt Tiểu Tinh để đùa giỡn nữa, bọn hắn chỉ muốn đem Tiểu Tinh giết, cũng là để hạ mã uy thần bí nhân một phen.
Thương Lang Độc Giác nghĩ đến đây, song thủ nhằm thẳng về phía ngực Tiểu Tinh chộp đến, sau đó hai tay tách ra hai bên, đem Tiểu Tinh xé thành hai nửa, nhưng ngay lúc song thủ Thương Lang Độc Giác sắp cắm vào ngực Tiểu Tinh thì son thủ Tiểu Tinh đột nhiên tung ra, sử xuất ra Đồ Đằng chiến kỹ “rực rỡ”.
Thấy vậy, Thương Lang Độc Giác hừ một tiếng xem thường, nói:
- Thỏ tử, còn dám không biết lượng sức, hôm nay lão tử sẽ xé ngươi thành bảy khối.
Đám người Thương Lang Mãnh Thuật nghe vậy, phảng phất như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Tinh bị xé thành mảnh vụn bay đầy trời.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm đã cắt ngang tất cả tưởng tượng của hắn.
Máu tươi bắn ra, thịt cũng bay tứ tung.
Chỉ có điều đối tượng không phải Tiểu Tinh, mà là Thương Lang Độc Giác.
Chỉ thấy song thủ của Tiểu Tinh trực tiếp đâm vào cặp mắt của Thương Lang Độc Giác, mà song thủ của Thương Lang Độc Giác thì chỉ còn cách Tiểu Tinh chỉ vài thước, thế nhưng vài thước này là một lằn ranh vĩnh viễn không thể vượt qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.