Chương trước
Chương sau
- Hít…
Đám người Lôi Động không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Đế Tôn giống như nhìn thấy cảnh thương hải tang điền, khiếp sợ đến tột độ, hắn không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt, hắn không tiếp thụ nổi tâm huyết một ngàn năm ẩn nhận lại bị một chưởng của tiểu Hắc đánh ngã. Hắn vẫn còn muốn dựa vào tiểu Hắc để chinh phục thế giới bên ngoài đại hải, còn muốn dựa vào Thiên Độc Khốc để kiến lập đế nghiệp vạn thế.
Nhưng lý tưởng xa vời đó cứ như vậy bị nghiền nát sao?
Đế Tôn gào lớn:
- Thiên Độc Khốc đứng lên, nó chỉ có bốn trảo, hơn nữa chỉ mới sinh ra, nó không thể đánh thắng ngươi được, đứng lên cho trẫm, đứng lên!
Dưới tiếng hét của Đế Tôn, Thiên Độc Khốc đúng là đứng lên, bốn cánh trên lưng mở ra, vô số thanh quang bắn thẳng về phía tiểu Hắc, Thiên Độc Khốc còn thừa cơ dùng thân thể đâm tới.
Nắm quyền Đế Tôn siết chặt, hi vọng tiểu Hắc sẽ bị thanh quang cắt nát bấy, hi vọng Thiên Độc Khốc sẽ trực tiếp đâm chết tiểu Hắc.
Thế nhưng, tình cảnh xuất hiện trong mắt Đế Tôn lại là tiểu Hắc há miệng rồng, đem những thanh quang kia nuốt vào bụng, hàm răng tiểu Hắc cọ sát, dường như muốn nói “chẳng thấm vào đâu”
Thiên Độc Khốc gầm lên, lúc chỉ còn cách Thiên Độc Khốc vài chục trượng thì đuôi của tiểu Hắc quét xuống, trực tiếp quất lên người Thiên Độc Khốc, phần lưng Thiên Độc Khốc lập tức bắn ra một đoàn huyết vụ, ngay cả bốn cái cánh cũng bị gãy mất một cái.
Tiểu Hắc chiếm hết thượng phong, Thiên Độc Khốc không hề có lực hoàn thủ, tiểu Hắc tiếp tục đạp xuống…
Đế Tôn không còn điên cuồng nữa, hắn đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt nhìn Huyền Vô Kỳ đang nằm rạp trên mặt đất như cho chết, quát:
- Lôi Động, đi báo cho Y lão, chỉ cần hắn đáp ứng điều khiển của trẫm, trẫm sẽ lập tức cho hắn tâm đắc để tấn chức Võ Thánh, giúp hắn chỉ trong mười năm sẽ trở thành Võ Thánh!
Lôi Động “vâng” một tiếng liền chạy đi, Sở Nam cũng không ngăn cản, lực chú ý của hắn lúc này đặt toàn bộ lên người tiểu Hắc dũng mãnh.
Cùng lúc đó, Thanh Phượng đã tìm được nơi này, lập tức nhanh chóng đáp xuống.
o0o
Mà đám người Sở gia lão tổ sau khi thoát khỏi vòng vây vẫn không rời đi, bên cạnh bọn họ còn có vạn thú thủ hộ, Thập Vạn Đại Sơn bị hủy, những hung thú này từ nay về sau cũng không còn đường để đi, tiểu hầu tử phát ra vương uy của Vương thú, đem tất cả bọn chúng lưu lại.
Tiểu Lam phát ra tiếng kêu “xẹt xẹt” chói tai, ngay sau đó thân ảnh Tiểu Lam lóe lên, nhằm về phía Thập Vạn Đại Sơn phóng đi, còn những còn Ngọc Chi San Hô trùng còn lại đều Tư Đồ Dật Tiêu khống chế, nắm quyền của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này đã siết đến chảy máu.
Đúng lúc này, Sở gia lão tổ nhìn chằm chằm Thập Vạn Đại Sơn đã bị hủy, nói:
- Thập Vạn Đại Sơn này không phải bị hủy, nó chết rồi, chân chính chết rồi! Ngọn núi này đã chết rồi…
Thiên Độc Khốc mà Đế Tôn rất kỳ vọng lúc này đang bị tiểu Hắc giẫm nằm rạp trên đất.
Thiên Độc Khốc muốn phản kháng, nhưng thân thể tiểu Hắc không lớn bằng một phần mười nó lại như ngọn núi nguy nga, ép đến mức Thiên Độc Khốc căn bản không thể động đậy, tất cả công kích của Thiên Độc Khốc, bất luận là điên cuồng gào thét hay là lực lượng công kích, Ngũ Hành công kích đối với tiểu Hắc mà nói, hoàn toàn vô dụng.
- Grào…
Thiên Độc Khốc gào thảm một tiếng,giống như con sói đói ngửa mặt về phía mặt trăng mà hú, hàm răng sắc bén của Thiên Độc Khốc đã bị tiểu Hắc nhổ sạch sẽ. Ngay sau đó, hai long trảo phía trước của tiểu Hắc bắt lấy cánh của Thiên Độc Khốc, nhảy lên không trung, trảo phải dùng lực một chút liền kéo đứt cánh Thiên Độc Khốc.
Sau đó lại xé thêm ba cái nữa, bốn cánh của Thiên Độc Khốc đã bị giật đứt, máu tươi đầm đìa vung vẩy giữa không trung.
Bị hành hạ đến chết…
Sở Nam nhìn thấy tiểu Hắc giết đối phương nhẹ nhàng như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên nghi vấn:
- Đây gọi là Viễn Cổ Thánh Thú sao? Hiện tại cấp bậc ma thú, bên dưới thì có 12 cấp, trên thì là Vương thú, dựa theo đẳng cấp võ giả mà phân chia, “Vương”, “Thánh”, còn có hai cấp “Hoàng”, “Đế”, phải chăng Viễn Cổ Thánh Thú này cũng là một tồn tại rất lợi hại hay không? Nhưng Thiên Độc Khốc trước mắt hoàn toàn là danh không xứng thực, đương nhiên, tiểu Hắc cũng quá cường đại một chút.
Ngay lúc Sở Nam sinh lòng nghi vấn thì đột nhiên Thiên Độc Khốc gầm lên giận dữ, thổ ra một ngụm máu lớn, máu tươi giống phong bạo phóng ra cực mãnh, máu tươi ở trên không trung ngưng tụ lại, có vài phần giống huyết tinh.
Sở Nam rùng mình, trong mắt lộ hàn mang, bên trong khỏa huyết tinh này, Sở Nam cảm thấy uy năng khủng bố, năng lượng to lớn ẩn chứa trong đó thậm chí có thể sánh được với năng lượng mà Sở Nam thôn hấp được trong Thập Vạn Đại Sơn.
Sở Nam nắm chặt quyền, "Chí Quyền" cuồng mãnh tùy thời có thể đánh ra, cơn lốc tử khí cũng tùy thời có thể xuất ra, Sở Nam đem tất cả đại sát chiêu chuẩn bị xong, chỉ cần tiểu Hắc có một chút dấu hiệu nguy hiểm thì Sở Nam sẽ liều mình xông lên.
Đúng lúc này, Sở Nam lại nhìn thấy miệng của tiểu Hắc nhếch lên nụ cười.
Lập tức, tiểu Hắc dùng long trảo vươn ra, đem huyết tinh bắt lấy, giống như đang nói gì đó, đám người Đế Tôn đều nghe không rõ, nhưng Thiên Độc Khốc lại nghe rõ, bởi vì trong ánh mắt Thiên Độc Khốc lóe lên vẻ sợ hãi nồng đậm đến tận cùng, tinh huyết trên người không chịu khống chế mà tràn ra ngoài, thân thể khổng lồ theo lượng lớn máu tươi chảy ra ngoài mà càng lúc càng nhỏ lại.
Sở Nam cũng có thể nghe rõ, tiểu Hắc đã nói:
- Những huyết tinh này còn chưa đủ lớn, biến lớn một chút cho bà cô, biến lớn thêm chút nữa!
Cùng vì những lời này của tiểu Hắc mà máu tươi của Thiên Độc Khốc càng lúc càng chảy ra nhiều, huyết tinh cũng ngày càng lớn.
Sở Nam nghe thấy lời này không khỏi trợn mắt, hai chữ “bà cô” không chỉ từ trong miệng tiểu Hắc phát ra mà ngữ khí cũng giống như lúc Tử Mộng Nhân nói ra hai chữ “bà cô”, Sở Nam trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một loại cảm giác hạnh phúc đột nhiên sinh ra:
- Ta có con gái rồi… Bề ngoài có chút dã man, có chút bạo lực!
Huyết tinh trên bầu trời càng lúc càng lớn, uy năng càng ngày càng đậm.
Sở Nam hạnh phúc, Đế Tôn thì lại thống khổ đến cực hạn.
Trong nháy mắt huyết tinh xuất hiện, trong lòng Đế Tôn liền nổi lên hi vọng, thế nhưng, trong nháy mắt thấy tiểu Hắc bắt lấy huyết tinh, hi vọng của Đế Tôn lại tan vỡ, Đế Tôn trăm mối không có lời giải, thầm nghĩ:
- Chỉ là Thánh Long bốn trảo mới sinh, sao có thể có uy năng như vậy?
Đúng lúc này, Lôi Động đi tới bên cạnh Đế Tôn, nói:
- Đế Tôn bệ hạ, Y lão đồng ý!
Nghe thấy lời này, sắc mặt tái nhợt của Đế Tôn lại thoáng hiện vài phần thần thái.
Lôi Động tiếp tục nói:
- Chỉ có điều, Y lão nói rằng kế hoạch của Đế Tôn bệ hạ cho dù áp dụng thành công cũng không thể trảm sát được Sở Nam!
- Cái gì?
Vẻ mặt Đế Tôn thoáng cái trở nên bất thiện.
Lôi Động thấy vậy vội vàng nói:
- Nhưng Y lão còn nói, nếu thật sự muốn giải quyết Sở Nam triệt để thì còn cần của Đế Tôn bệ hạ một vật, nếu như Đế Tôn bệ hạ cam lòng thì hắn có thể khiến cho Sở Nam vĩnh viễn biến mất trước mặt Đế Tôn bệ hạ.
- Vật gì?
- Y lão nói đó là một mảnh toái phiến.
- Toái phiến? Toái phiến nào?
Đế Tôn cũng nghi hoặc, sau nửa ngày trầm tư, trên mặt Đế Tôn chợt xuất hiện vẻ kinh hỉ, trong tay lập tức xuất hiện một khối toái phiến tàn khuyết, gấp gáp nói:
- Y lão khẳng định là khối toái phiền này.
Đế Tôn vừa lấy ra khối toái phiến này liền có một cỗ khí tức bất đồng tràn ra, Sở Nam quay đầu lại, nhìn chằm chằm mảnh vỡ trong tay Đế Tôn, thần sắc Đế Tôn thoáng khẩn trương, vội vàng đem khối toái phiến thu vào trong nhẫn trữ vật, giống như sợ bị Sở Nam cướp đoạt, đây chính là hi vọng cuối cùng của hắn.
Hai đầu lông mày của Sở Nam hiện lên một tia nghi hoặc, lẩm bẩm:
- Vật vừa rồi hình như không tầm thường, đám người Đế Tôn còn có thủ đoạn lợi hại hơn?
Vẻ kinh hỉ trên mặt Đế Tôn lại chuyển thành vẻ không xác định, truyền âm nói:
- Khối toái phiến này mặc dù không đơn giản, thế nhưng chỉ một khối toái phiến liệu có thể làm khó được Sở Nam sao? Ngoài ra còn có một con Thánh Long bốn trảo có thể đem Viễn Cổ Thánh Thú áp chế.
- Điều này thì Y lão không nhắc đến, nhưng ta thấy thần sắc của Y lão có vẻ rất nắm chắc.
Lôi Động cung kính đáp, Đế Tôn suy tư một chút rồi trả lời:
- Nói với Y lão, chỉ cần hắn có thể giải quyết được Sở Nam, bất luận hắn cần gì thì trẫm đều có thể cho hắn, không chỉ tâm đắc của Võ Thánh, cho dù tất cả bí mật của Đại Chu cũng có thể cho hắn.
Lôi Động lại lần nữa rời đi.
Trong hư không, thân thể Thiên Độc Khốc chỉ còn lại không đến bảy trượng, mà khối huyết tinh cực lớn cũng bị hai cái long trảo của tiểu Hắc nặn một hồi, hình dạng huyết tinh dần biến thành hình tròn.
- Thiên Độc Khốc, tự bạo cho trẫm!
Đế Tôn lại lần nữa hét lên, hắn muốn trước khi Y lão xuất thủ sẽ khiến Thiên Độc Khốc tự bạo, khiến đám người Sở Nam trọng thương, tiện cho hành động của Y lão.
Thế nhưng, Thiên Độc Khốc lại không có nửa phần xu thế tự bạo…
Tiểu Hắc còn nói:
- Rơi vào tay bà cô, há có thể muốn tự bạo là tự bạo?
Sở Nam nghe thấy vậy, lại lần nữa im lặng, dở khóc dở cười.
o0o
Bất kể là Sở Nam hay tiểu Hắc, hay đám người Đế Tôn đều không biết, lúc tiểu Hắc phá vỏ mà ra, trong một cung điện cực kỳ xa xôi, Kim lão giả vừa nhập định tu luyện chợt mở bừng mắt, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm:
- Thứ gì hàng lâm đến đại lục Thiên Vũ?
Ngay lập tức, Kim lão giả lấy ra ba khối mai rùa, ném xuống đất, Kim lão giả vốn muốn tính ra đó là thứ gì, thế nhưng trong nháy mắt mai rùa rơi xuống đất liền nổ tung, biến thành bụi phấn.
- Huyền Vũ Quy Xác cũng nát, tồn tại đó rốt cuộc là thứ gì?
Kim lão giả nhảy dựng lên, mười ngón tay không ngừng bấm, cho đến khi có máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng mới lẩm bẩm:
- Tồn tại này hàng lâm ở cực Tây chi địa hoang vu lạc hậu, cực Tây chi địa?
Kim lão giả lẩm bẩm “cực Tây chi địa” nhiều lần, mười ngón tay lại bấm, một lúc sau mới lẩm bẩm:
- Theo phỏng đoán lúc trước, cực Tây chi địa có lẽ có một con mãng xà vượt qua thiên kiếp, hóa rồng thăng thiên, hơn nữa trong vòng năm năm lẽ ra sẽ bay đến đây mới đúng. Nhưng đã qua sáu năm vẫn không thấy nửa phần tin tức, hơn nữa cũng không còn tồn tại, khí tức tiêu vong.
- Cực Tây chi địa đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Xem ra phải đến nơi đó tra xét một phen mới được!
- Bình…
- Bình…
Thiên Độc Khốc bạo, nhưng không phải nghe mệnh lệnh của Đế Tôn mà bạo.
Là bị tiểu Hắc đánh cho đến nổ tung.
Hành động bạo lực của tiểu Hắc khiến người làm “cha” như Sở Nam hơi giật giật cơ mặt, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu Hắc so với ta còn cũng không thua kém gì, chẳng lẽ đây là trò giỏi hơn thầy trong truyền thuyết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.