Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy, Sở Nam một mực đem lực lượng áp súc đến hai mươi mấy lớp, thế ép xuống của cây cột mới chậm lại. Huyền Vô Kỳ hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên lãnh quang, nói:
- Man lực của ngươi quả nhiên không giống người thường, chỉ là, ngươi có thể tiếp được bao nhiêu cây đây?
Dứt lời, Huyền Vô Kỳ lại lẩm bẩm:
- Nhị Trụ, Động Tứ Phương!
Sơn hà không thể trấn trụ, Tứ Phương đã xuất động.
Lúc cây cột thứ hai ập đến Sở Nam, theo cây cột thứ hai ập đến, Sở Nam cảm thấy thân thể bị cầm cố càng lúc càng nặng, giống như bị Thiên Hành Cửu Bộ vây khốn vậy.
Vấn đề của cây cột thứ nhất còn chưa giải quyết, cây cột thứ hai đã ập đến, nhất thời, tình huống càng nghiêm trọng.
Tuy nhiên, điều này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất, Huyền Vô Kỳ lại phất tay lên, quát:
- Tam Trụ, Toái Tinh Thần!
- Thật sự có thể toái tinh thần (ngôi sao) sao?
- Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
Huyền Vô Kỳ giễu cợt một câu, sau đó tiếp tục quát:
- Tứ Trụ, Thôn Nhật Nguyệt!
Bốn cây trụ đằng đằng sát khí, tuy nhiên Huyền Vô Kỳ vẫn không dừng tay, tiếp tục thao túng từng cây cột đánh tới, ý đồ tuyệt sát Sở Nam.
- Tên ngược lại rất khí phách!
Sở Nam nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt tập trung về phía Vĩnh Sinh điện, sau đso nói:
- Hoàng Phủ tiểu nhi, mượn Vĩnh Sinh điện của ngươi dùng một lát!
Chân Vũ Trụ ập đến Sở Nam đã có bảy trụ, chỉ còn lại một trụ cuối cùng trên tay Huyền Vô Kỳ.
Lúc Sở Nam bắt những tử tôn có huyết mạch Hoàng Phủ gia thì cũng cảm thấy Vĩnh Sinh điện đứng sừng sững trong hoàng cung có gì đó không đúng, quả nhiên, Vĩnh Sinh điện chân chính đã bị Hoàng Phủ Diệp mang đi, xem ra Vĩnh Sinh điện này cũng không phải là phàm phẩm.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Diệp cũng ẩn tàng rất sâu, ngay cả lão tổ cũng không biết chút thông tin gì.
Bên trong Vĩnh Sinh điện, Hoàng Phủ Diệp lửa giận trùng thiên, đặc biệt lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Tung bị Sở Nam nhẹ nhàng bắt lấy thì lửa giận đạt đến cực điểm, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
- Sở Nam, trẫm phải giết ngươi, nhất định phải giết…
Đang lúc suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu thì Hoàng Phủ Diệp liền nghe thấy câu nói của Sở Nam.
Lập tức, Hoàng Phủ Diệp bạo phát, quát:
- Nghịch thần tặc tử, Vĩnh Sinh điện của trẫm há có thể để ngươi muốn mượn là mượn sao? Muốn mượn thì lấy mạng ngươi ra mà mượn!
Theo tiếng quát từ trong Vĩnh Sinh điện truyền ra, Vĩnh Sinh điện đột nhiên bộc phát kim quang vạn trượng.
Hoàng Phủ Diệp khoanh chân ngồi trong Vĩnh Sinh điện, toàn thân cũng biến thành kim quang rực rỡ, khí tức hoàng giả quen thuộc lại lần nữa tràn ra, chỉ có điều, so với lúc trước thì lần này khí tức hoàng giả đặc biệt nồng đậm, quả thật khiến người khác có cảm giác “Trẫm chính là thiên”
Cỗ khí tức này khiến cho ngay cả Huyền Vô Kỳ cũng không khỏi rùng mình, vẻ mặt của Đế Tôn cũng đại biến, nhìn chằm chằm vào Vĩnh Sinh điện và kim quang mà nó phát ra, hoàn toàn không để ý đến lão già khô gầy đang bị thôn phệ.
Chỉ có điều, đối với Sở Nam trong lòng đã sớm tồn tại một cỗ ý niệm nghịch thiên mà nói thì khí tức hoàng giả này uy năng đại giảm, Sở Nam nhẹ nhàng nói:
- Không biết Hoàng Phủ tiểu nhi tu luyện võ quyết gì mà đầu óc cũng không bình thường rồi. Tại thời khắc này còn không muốn trốn, chỉ có điều như vậy càng tốt…
Sở Nam mang theo bảy cây Chân Vũ Trụ tiến vào kim quang.
Vừa mới tiến vào kim quang, Sở Nam liền cảm giác thân thể mình như bị hãm vào trong vũng bùn, tiếp đó Hoàng Phủ Diệp thổ huyết quát:
- Trẫm Ý Thiên Trảm!
Lúc này, kim quang hiện ra một kim đao, uy lực kim đao kinh nhân có xu thể trảm đầu, kim đao bất chợt biến mất. Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười, đem toàn thân lực lượng tiết ra, mảnh kinh quang lập tức truyền đến âm thanh “rắc rắc”, giống như băng phá, gương vỡ vậy.
- Cái này gọi là Trẫm ý của ngươi sao? Hoàng Phủ tiểu nhi, ngươi có biết cái gì là trẫm ý không? Vĩnh Sinh điện rơi vào tay ngươi quả thật đáng tiếc!
Sở Nam dứt lời, thân hình phóng đi, kim quang căn bản không ngăn được bước chân của Sở Nam, Sở Nam vung ra một trảo, bắt lấy thanh kim đao biến mất, lập tức cánh tay hơi dùng sức, kim quang liền bị nghiền nát.
Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên nghiêng tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy trong hư không, lúc kẹp chặt không ngờ phát ra tiếng vang giòn giã, không ngờ một thanh kim đao đã bị nghiền nát. Sau đó, song thủ Sở Nam vung lên như đao, tiếng vỡ vụn liền vang lên không dứt, Sở Nam cười lạnh nói:
- Thiên Trảm, chính là vậy sao?
Kim quang vỡ nát từng mảnh, Hoàng Phủ Diệp thổ huyết không ngừng, hắn biết rõ với công lực của mình hiện này, vẫn không đủ khả năng thao túng Vĩnh Sinh điện, nhưng hôm nay, hắn đã bị dồn vào tuyệt lộ, chỉ có thể ra hạ sách này.
Mặc dù bị trọng thương, nhưng Hoàng Phủ Diệp vẫn không dừng tay, chỉ thấy miệng hắn lâm râm niệm chú. Vĩnh Sinh điện bắt đầu phóng đại, theo Vĩnh Sinh điện càng ngày càng lớn, thân hình Hoàng Phủ Diệp cũng càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
- Vĩnh Sinh điện của trẫm muốn máu của ngươi, muốn…
- Vậy thì đến đây, nói nhảm nhiều quá!
Sở Nam hét lên một tiếng, thân thể cường hãn trực tiếp phóng đến Vĩnh Sinh điện ngày càng lớn.
“Phành” một tiếng, Vĩnh Sinh điện lay động, thân thể Sở Nam cũng chấn động, bị bắn ngược lui không trung. Lập tức, cây cột “Trấn Sơn Hà” từ sau đâm tới, vừa đâm vào liền khiến cho “Vĩnh Sinh điện” đang biến lớn cũng nhỏ lại mất một nửa.
Đem cây cột đâm vào Vĩnh Sinh điện, năng lượng giằng co có xu hướng bất động.
Sở Nam nhìn thấy vậy, khẽ nói:
- Chính là lúc này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.