Chương trước
Chương sau
Sở Nam thu lại “ẩn thân y”, thân hình hiện ra, thân ảnh đứng giữa trung niên nhân và Huyền y lão giả, nhàn nhạt nói:
- Bởi vì ta đã từng là đại tướng quân của mấy ngàn Hổ Bí quân.
Một câu tạo nên ngàn lớp sóng.
Vốn vị trí Sở Nam xuất hiện đã khiến mọt người hít vào mấy ngụm lãnh khí, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu phát lạnh, lại còn nghe được Sở Nam chính là đại tướng quân của Hổ Bí quân, như vậy còn không phải là tướng lãnh của Đại Khánh Quốc sao?
- Đại tướng quân Hổ Bí quân?
Trung niên nhân cố gắng cưỡng chế bản thân tỉnh táo, nghi vấn một câu:
- Các hạ có thể nhìn ra sơ hở, có thể đập nồi dìm thuyền, quả là lợi hại, bổn vương còn thiếu một nguyên soái, không biết các hạ có hứng thú hay không?
- Nguyên soái?
- Không sai!
Còn có vị trí cao hơn không? Bởi vì bây giờ ta đã là nguyên soái tiền tuyến Đại Khánh Quốc rồi.
- Hít…
Lãnh khí lại vang lên, năm đầu ngón tay của trung niên nhân bấm vào trong bàn, khí thế không khỏi yếu đi vài phần, nói:
- Bổn vương có thể phong ngươi làm hầu!
- Vị trí này vẫn không đủ cao, bởi vì hai năm trước ta đã là Quan Quân Hầu của Đại Khánh Quốc rồi!
Âm thanh của Sở Nam vẫn nhàn nhạt, nhưng trung niên nhân rốt cuộc cũng không khống chế nổi vẻ mặt trấn định được nữa, mà Huyền y lão giả thì lại trực tiếp lật bài ngửa:
- Ngươi là Lâm Vân Bắc Tề Quốc?
Câu hỏi này trực tiếp đem tất cả mọi người ở đây kịch chấn, kể cả Huyền y lão giả là những người đã nói ra lời này.
Bởi vì bọn hắn đối với cái tên Quan Quân Hầu Sở Nam không khác gì sấm nổ bên tai, mà danh tiếng của Lâm Vân Bắc Tề Quốc thì lại càng sợ hãi đến tận xương tủy, kẻ này chính là kẻ dùng lực lượng một người, giết cho cả Bắc Tề Quốc ngập tràn biển máu, huống chi còn đem tông phái đứng đầu Bắc Tề Quốc là Thiên Nhất Tông giết đến không dám ho he.
Quan trọng nhất là, trung niên nhân còn biết, bố cục của Đại Chu ở Bắc Tề Quốc thất bại gần như đều bởi vì một tay Lâm Vân tạo thành. Bất luận là Quan Quân Hầu Sở Nam hay là Lâm Vân Bắc Tề Quốc thì quan hệ của hắn và Đại Chu đều là tử địch.
Sở Nam vẻ mặt tươi cười đáp:
- Không sai, ta từng dùng thân phận đó, làm sao vậy, các ngươi sợ ư?
Trung niên nhân dùng sức nuốt nước miếng vài cái, bàn tay đã siết chặt đến chảy ra máu, nói:
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn gì? Chỉ e ngươi không trả nổi.
- Ngoại trừ mạng của ta!
- A… rất tự tin, ngươi có thể lấy ra 1 tỷ thượng phẩm nguyên thạch không?
Trung niên nhân nghe thế, thở phào một hơi, nói:
- Chỉ cần các hạ có thể tha cho ta, 1 tỷ thượng phẩm nguyên thạch sẽ lập tức được đưa đến…
Sau khi nói xong, trung niên nhân còn nói tiếp:
- Nếu như ngài có thể gia nhập Đại Chu chúng ta, đừng nói là 1 tỷ, ba tỷ cũng không phải nói chơi. Mặt khác, còn có pháp bảo, nội đan, linh dược, trận pháp thất truyền. Ngài biết không, Đại Chu đã từng thống trị mảnh đất này mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm qua, bảo vật mà Đại Chu sưu tập không biết có bao nhiêu, ngài tuyệt đối khó mà tưởng tượng, hơn nữa lúc ấy cũng không giống như bây giờ, thiên tài địa bảo ít đến thương cảm. Chỉ cần ngài gia nhập Đại Chu, giúp chúng ta một tay, diệt Đại Khánh Quốc, Bắc Tề Quốc và Man Việt, giúp ta leo lên bảo tọa hoàng đế Đại Chu, khi đó, ngài là dưới một người, trên vạn người!
Trung niên nhân nhanh chóng nói ra những lời này, trong lời nói tràn ngập lợi ích dụ hoặc, sau khi một chữ cuối cùng vừa dứt, trung niên nhân liền nhìn thấy trong mắt Sở Nam toát ra quang mang dục vọng không chút che dấu.
-DG-: Trảm Dục chỉ trảm được sắc dục chứ không trảm được tài dục a.
Loại ánh mắt này, trung niên nhân đã quá quen thuộc, trong lòng không khỏi nghĩ:
- Xem ra, lần này có đại thu hoạch rồi! Nếu như có thể thu phục được người này, vậy tuyệt đối có thể chống đỡ được tất cả thế lực, các huynh đệ của ta cũng không bao giờ có thể cạnh tranh lại ta!
Trong ánh mắt của Sở Nam quả thật có tia sáng dục vọng, hắn cười nói:
- Thật sự ta muốn gì các ngươi cũng có thể cho ta?
- Chỉ cần ta có thể đem ra, khẳng định sẽ cho. Cho dù trước mắt ta không thể đem ra thì ta cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để lấy ra!
Trung niên nhân đáp rất kiên quyết, cũng rất có thành ý.
- Ta ở Sở gia có phát ra ngoài một danh sách, ngươi biết không?
- Biết!
Trung niên nhân nở nụ cười, không đợi Sở Nam tiếp tục hỏi đã nói:
- Hơn nữa trong danh sách mà ngươi liệt kê, 90% trong đó, chúng ta đều có! Chỉ cần ngươi…
- Đại Chu nội tình thâm hậu như vậy, hẳn trên người của ngươi có Thánh Khí?
Sắc mặt trung niên nhân thoáng khựng lại, trên người hắn quả thật có một kiện Thánh Khí, nhưng đó là pháp bảo dùng để bảo vệ tính mạng hắn, không phải là tùy tiện có thể đem ra, đang lúc do dự thì Sở Nam nói ra:
- Hẳn pháp bảo Tông Khí của các ngươi cũng không ít?
- Rất nhiều.
Trung niên nhân thấy Sở Nam không có dây dưa Thánh Khí, hòn đá đè nặng trong lòng lập tức được trút bỏ.
Sở Nam cười càng tươi hơn, những câu trả lời này quả thật không khiến hắn mất hứng, theo tình thế trước mắt, dược phương "Trường Thọ Đan" và "Phong Ma Đan" đã có, chỉ cần gom đủ linh dược thì ngày luyện thành "Trường Thọ Đan" cũng không còn xa.
Đột nhiên, Sở Nam nhớ đến điều gì đó, tiếp tục hỏi:
- Vậy Đại Chu các ngươi có Thần Khí hay không?
- Thần Khí?
Trung niên nhân lại lần nữa nghi hoặc.
- Vậy Đại Chu các ngươi có lưu lại đồ vật gì ghi chép thông tin liên quan đến Võ Thần hay không?
Nhìn thấy khát vọng trong mắt Sở Nam, trong lòng trung niên nhân hơi động một chút, nói:
- Nói không chừng có lẽ có, nếu như có thì khẳng định trong tay phụ hoàng. Nếu như ta có thể ngồi lên vị trí đó, tất cả mọi thứ đều sẽ là của ngươi!
- Vậy có ghi chép liên quan đến đại hải hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.