Chương trước
Chương sau
Trong Đại Chu Hoàng Phủ điện, Đế Tôn vẫn còn đang cuồng tiếu:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi rốt cuộc đã đi ra, màn hay cuối cùng cũng thượng tràng rồi, Đại Chu của trẫm sắp được nhìn thấy ánh mặt trời rồi!
Đế Tôn cũng không biết rằng lúc kế hoạch cuối cùng của hắn thực hiện cũng là lúc mấu chốt Huyền Vô Kỳ bước vào nấc thang đột phá Võ Thánh.
Bởi vậy, Đế Tôn cũng không biết rằng Huyền Vô Kỳ hận hắn đến mức nào.
So với Sở Nam, tuyệt đối chỉ hơn chứ không ít.
Huyền Vô Kỳ đi đến trước mặt Trang Bất Chu, Trang Bất Chu giành nói trước, đầu tiên không phải nói hai chữ “chúc mừng”, mà là đem cảm xúc phẫn nộ áp chế bấy lâu nay, giống như hồng thủy vỡ đê tràn ra:
- Sư huynh, mau giết Lâm Vân!
Từ đó có thể thấy Trang Bất Chu hận Sở Nam đến mức nào. Giờ phút này, cái tay cụt chân cụt của Trang Bất Chu đã hoàn toàn khôi phục như lúc trước, chỉ có điều, tay chân không có lực lượng như trước. Trang Bất Chu giống như một hài tử đánh nhau thua, nước mắt lưng tròng nói gia trưởng đòi lại công đạo.
Huyền Vô Kỳ nghe thấy lời nói của Trang Bất Chu, có chút mơ hồ, một thân lửa giận còn chưa tìm được nơi phát tiết, lại nhìn thấy bộ dạng Trang Bất Chu như vậy, lập tức áp chế nghi vấn, hỏi:
- Lâm Vân là ai?
- Lâm Vân chính là đồ đệ Ma Đạo Tử.
- Cái gì?
ÁNh mắt Huyền Vô Kỳ lập tức trở nên lạnh như băng như kiếm, trầm giọng nói:
- Ma Đạo Tử còn chưa chết sao?
- Ma Đạo Tử chết rồi!
Nghe thấy vậy, Huyền Vô Kỳ thở phào một hơi, còn nói thêm:
- Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, chẳng lẽ đồ đệ của Ma Đạo Tử còn lợi hại hơn Ma Đạo Tử sao?
Trang Bất Chu khẽ gật đầu, nói:
- Bây giờ, Thiên Nhất Tông cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta, những người khác đều đã bị Lâm Vân giết, ta truy sát hắn, nhưng lại không thể lấy được đầu hắn…
Cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Thanh âm của Huyền Vô Kỳ lúc này muốn lạnh bao nhiêu thì có lạnh bấy nhiêu.
Trang Bất Chu liền thêm mắm thêm muối một lần, trong ngôn từ đem Lâm Vân miêu tả thành thiên địch của Thiên Nhất Tông, phảng phất như chỉ cần Lâm Vân không chết thì Thiên Nhất Tông sẽ không thể yên ổn, đặc biệt là Sở Nam có thể sử dụng lôi điện và Sinh Tử Trường phá Thiên Sát Vực của hắn,…
Huyền Vô Kỳ nghe xong, lại không phẫn nộ tột cùng như Trang Bất Chu đã mong chờ, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Tên Võ Tôn cứu Lâm Vân, ngươi có nhìn ra lai lịch gì không?
- Không!
Trang Bất Chu lắc đầu, không cam lòng hỏi:
- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không cho rằng nên giết Lâm Vân sao?
- Giết thì phải giết, nhưng càng có một kẻ ta muốn giết hơn!
- Ai?
- Hoàng đế Đại Chu!
Huyền Vô Kỳ gần như là cắn răng nói, mà Huyền Vô Kỳ sở dĩ muốn giết hoàng đế Đại Chu trước tiên, tất nhiên là bởi vì hoàng đế Đại Chu hủy cơ hội tấn thăng Võ Thánh của hắn, là trực tiếp nhằm vào hắn, còn Sở Nam mặc dù giết nhiều người của Thiên Nhất Tông như vậy, nhưng đối với Huyền Vô Kỳ mà nói, nhiều người như này cũng chỉ là người khác, có thể so với chuyện của hắn sao?
Đáp án tự nhiên là không thể!
Đương nhiên, Huyền Vô Kỳ cũng muốn giết Lâm Vân, dù sao thì Lâm Vân cũng là đệ tử của Ma Đạo Tử, điều này đã quyết định hai người nhất định là tử địch, hơn nữa Huyền Vô Kỳ cũng từ trong lời kể của Trang Bất Chu, cảm giác được sự tiến bộ của Lâm Vân thật sự quá nhanh.
Trang Bất Chu nghe thấy câu trả lời, không khỏi sững sờ, hỏi:
- Sư huynh, thế lực trong tối chính là Đại Chu?
- Việc này phải hỏi các ngươi rồi, hậu viện nhà mình xảy ra chuyện, các ngươi còn không biết?
Huyền Vô Kỳ chất vấn, lại nói:
- Tra, vận dụng hết thảy tất cả lực lượng, tra cho ra hoàng đế Đại Chu ở đâu!
- Rõ, sư huynh.
Trang Bất Chu đáp ứng, lại hỏi:
- Tên truyền nhân Lâm Vân của Ma Đạo Tử thì sao?
Trang Bất Chu thấy Huyền Vô Kỳ không coi trọng Lâm Vân, cho nên cố ý nhấn mạnh ba chữ “Ma Đạo Tử”.
Huyền Vô Kỳ lãnh đạm nói:
- Đợi khi tìm được hoàng đế Đại Chu sẽ tìm Lâm Vân!
- Thế nhưng…
- Nhưng cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không giết được hắn?
- Không phải không phải…
Trang Bất Chu nghe ra Huyền Vô Kỳ khó chịu, vội vàng đáp ứng, mang theo hơn mười tên Võ Đế hạ sơn, tìm tung tích hoàng đế Đại Chu, Huyền Vô Kỳ tức thì ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tiếp tục bắt đầu tu luyện, xem có thể lần nữa tiến vào cảnh giới huyền diệu hay không. Bây giờ thời gian cách nhau còn ngắn, có lẽ cảm giác đó vẫn còn khắc sâu, có lẽ có thể lần nữa chứng kiến bậc thang đó.
Theo Trang Bất Chu xuống núi, tin tức Huyền Vô Kỳ xuất quan lập tức truyền đi khắp toàn bộ Bắc Tề Quốc. Người Bắc Tề nghe thấy tin này cũng không ít người hưng phấn, cho rằng Huyền Vô Kỳ nhất định có thể giành lại thổ địa đã bị xâm chiếm.
o0o
Tần gia lão tổ nhận được tin tức, hắn cấp thiết hi vọng sư tình sẽ chuyển biến tốt, nhưng hắn lại không hề có nửa phần vui mừng, nếu có thì chỉ là vô cùng cay đắng. Bởi vì thế lực mà hắn âm thầm bố trí đã bị Đại Khánh Quốc và Man Việt phá hủy rồi, Tần gia lão tổ ngửa mặt lên trời rống lớn:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi vì sao mà bây giờ mới xuất hiện, vì sao…
o0o
Sở Thiên Phong cũng đã nhận được tin tức, nhưng hắn chỉ cười nhẹ nhàng, sau đó, dưới sự hộ tống của Phúc Bá, trở về thành Kim Lăng, hiện nay hết thảy ở tiền tuyến đều do thái tử Hoàng Phủ Triệt chủ trì…
o0o
Vĩnh Sinh điện, Sở Nam được phong làm Quan Quân Hầu, sau khi bước ra ngoài không hề cảm thấy vui sướng, chỉ cảm thấy trầm trọng, lẩm bẩm:
- Cảm giác tim đột nhiên đập mạnh này là sao?
Sở Nam ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bắc Tề Quốc, thầm nghĩ:
- Huyền Vô Kỳ, là ngươi xuất quan sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Sở Nam lại tràn ra một cỗ khí thế, chiến ý lẫm liệt.
Sở Nam siết chặt quyền, cung nữ cách đó không xa nhìn thấy hắn không khỏi khuôn mặt trắng bệch, nhìn kỹ thì ra là Tiểu Thúy, thị nữ thiếp thân của Hoàng Phủ Vân Phỉ. Sở Nam lập tức thu liễm khí thế, đi đến, Tiểu Thúy lắp bắp nói:
- Sở… Sở… Công tử, Công… công chúa đang…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.