Đúng lúc này, trong màn khói bụi đột nhiên bắn ra một thân ảnh, bắn thẳng đến trước mặt Vũ Thiên Thanh, nói:
- Đồ của ta ngươi cũng dám cầm, lá gan của ngươi thật sự rất lớn.
- Ngươi tại sao lại còn sống?
Vũ Thiên Thanh thấy suy đoán của mình biến thành sự thật, Sở Nam không bị trận bạo mà bỏ mạng, ngược lại không chút hề hấn đứng trước mặt hắn, ngăn đường chạy trốn của hắn, khiếp sợ trong lòng khó mà dùng lời để miêu tả.
- Chỉ là trận bạo, có thể lấy được mạng ta sao?
Vũ Thiên Thanh nghe thấy hai chữ “chỉ là”, huyết dịch như muốn trào lên, hắn đương nhiên biết sự lợi hại của Họa Địa Vi Sát trận, cho dù bị mất đi một phần năng lượng, nhưng nếu đặt ba người bọn hắn trong trận thì tuyệt đối chỉ có một kết quả duy nhất, đó là tan thành mây khói, bị chết đến không thể chết thêm được nữa.
Thế nhưng, tên thiếu chủ Sở gia lại bình yên vô sự!
Vũ Thiên Thanh đương nhiên không biết thân thể Sở Nam cường hãn như thế nào. Cũng không biết trên người Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ, càng không biết rằng Sở Nam có thể hấp thu uy năng bạo tạc để biến thành của mình.
Khiếp sợ thì khiếp sợ, Vũ Thiên Thanh lại nói:
- Ngươi còn sống, nhưng ngươi có thể giữ chân ta được sao?
- Ngươi nói xem?
Sở Nam dường như không thấy Vũ Thiên Thanh vung Vũ Hóa Phiến lên, rất là phối hợp nói:
- Chơi trò hắc ăn hắc, ta so với ngươi còn có kinh nghiệm hơn, cho dù ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447548/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.