- Cách cái chết không xa? Lão tử thấy ngươi mới là cách cái chết không xa, ngươi sớm chết một chút thì hay rồi, như vậy thì Thái Nguyên Môn cũng sẽ không dẫn đến trường kiếp nạn này rồi!
Lão quái vật không chút khách khí, điều này nói rõ hắn quả thực phi thường phẫn nộ.
- Cường giả cảnh giới Võ Tôn dễ giết vậy sao? Nếu dẽ giết vậy thì lão tử đã sớm xuất thủ, còn đợi đến ngày hôm nay sao?
- Đại sư bá, người ta phái đi tu vi cũng không phải cao lắm, chỉ là vài tên Võ Hoàng sơ cấp, có lẽ Sở gia sẽ không tra ra!
- Tu vi Võ Hoàng? Còn không cao? Ngươi cho rằng Võ Hoàng là rau cải trắng sao? Sở gia tra không ra? Ngươi không nghe thấy tin tức ở thành Kim Lăng sao? Ngay cả một tên Võ Vương của một tiểu gia tộc cũng bị tra ra, ngươi phái vài tên Võ Hoàng, Sở gia lại không tra ra sao? Ngươi cho rằng Huyết Vệ Sở gia cũng giống ngươi, dùng mông để suy nghĩ sao?
Mạnh Thái Thương bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, nói:
- Đại sư bá, tên Sở Nam kia đã lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì, phải chăng đã thu tay rồi?
- Ngươi bị ngu à? Đổi lại là ngươi, Thái Nguyên Môn bị người khác tấn công, lão tử bị người khác ám sát, ngươi sẽ phóng ra mấy cái rắm hay thu tay không truy cứu nữa?
Lão quái vật càng mắng càng hung ác.
Lời của lão quái vật vừa dứt, một tên đệ tử bên ngoài đã mang đến tin tức, tên đệ tử truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447537/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.