- Cái gì?
Công Tôn Hiền cũng luống cuống, hắn không ngờ rằng Sở gia nhanh như vậy đã đến, vội vàng quát:
- Đóng chặt cửa, không được để bất luận kẻ nào bước vào, gọi tất cả mọi người đến. Còn nữa, ngươi xem xem, bọn hắn còn cách phủ Thừa Tướng bao xa nữa…
- Vâng, lão gia.
Công Tôn gia như bị một mảng mây đen bao phủ, Công Tôn Uy còn nằm trên giường sống không bằng chết, nhưng không ai để ý đến hắn, gương mặt Tuyên Dương phu nhân vẫn còn trương như đầu heo, miệng oán hận nguyền rủa, lúc tin tức truyền đến, nàng lập tức giống như heo chết…
- Lão gia, chỉ còn hơn 200 mét…
- Lão gia, chỉ còn 100 mét…
- 50 mét…
- 30 mét…
….
Nghe thấy tiếng bẩm báo đầy lo lắng, Công Tôn Hiền lập tức sử dụng bộ óc hết công suất, nhưng vẫn không nghĩ ra diệu kế gì, thầm nghĩ:
- Nên làm gì bây giờ? Sở gia nhất định đúng lý sẽ không buông tha, bọn hắn muốn gì…
- Lão gia, bọn hắn đáng đứng trước cửa rồi.
Những lời này tựa như Định Thân chú, Công Tôn Hiền thoáng cái đứng yên tại chỗ, ngay sau đó, một tiếng hét vang khắp toàn bộ phủ Thừa Tướng:
- Công Tôn lão nhi, dám nửa đường phục sát ta, còn dám sai người tiến công Thần Vũ hầu phủ, ám sát Sở gia lão tổ, ngươi thật lớn mật!
Nghe thấy mỗi câu, thân thể Công Tôn Hiền lại thoáng run rẩy một chút, đặc biệt là nghi nghe thấy bốn chữ “Sở gia lão tổ”, hắn liền sợ đến mức trực tiếp ngã xuống đất.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447530/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.