Sở Nam nhíu mày, hắn nhìn, người này là kẻ nên giết nhất, người này chính là kẻ ô nhục mẫu thân hắn, còn có phần ác tâm kia, là hắn cũng không thể tha thứ được, nhưng thấy ánh mắt của mẫu thân, Sở Nam đành chỉ đáp lại:
- Vâng.
Tử tội dù thoát, nhưng tội sống khó tha!
Sở Nam dậm chân một cái, máu tươi đầy đất kia nhất thời bay lên trời, lại một lần nữa tưới lên người hoa phục công tử, trong nháy mắt liền xuyên qua y phục của hắn, thấm vào bên trong cơ thể hắn. Hoa phục công tử giật mình một cái, sau đó phục hồi lại tinh thần, lại nhìn thấy sáu tên hộ vệ chết đi, lại ngước mắt nhìn Sở Nam, cho là Sở Nam muốn giết hắn mà hắn lập tức quỳ trên mặt đất, lên tiếng cầu khẩn, nói:
- Sở Ngạo, không! Sở công tử, ngươi tha cho ta có được không? Ngươi muốn ta làm như thế nào ta cũng đáp ứng, cho dù khiến tỷ tỷ ta hiến thân, cho ngươi gạo nấu thành cơm cũng được! Đúng, đúng, đúng! Không phải muốn lấy được tỷ tỷ ta sao? Chỉ cần ngươi không giết ta, ta nhất định khiến ngươi...
Không đợi hoa phục công tử nói xong, Sở Nam liền quát lạnh:
- Biến, lăn đi cho khuất mắt ta! Sau này, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa, nếu không, chết!
Hoa phục như được đại xá, không dám bò dậy mà dùng cả tay lẫn chân mà bò trên đất bỏ chạy, rồi sau đó lảo đảo chạy thật nhanh về phía trước, mà hắn cũng không khống chế được kinh hoảng mà khóc lớn lên.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447476/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.