Chương trước
Chương sau
Không biết tại sao, Hổ Bí quân lại liên tưởng tới cảnh một kiếm chém giết mười ba Võ Hoàng kia của Sở Nam, trong lòng cả đám lập tức sinh ra hàn ý. Theo đó, thật không có cảnh hai mươi vạn quân cùng nhau đứng lên hét lên!
Lúc trước hai mươi vạn người bọn hắn ra oai phủ đầu hắn tự nhiên là bất mãn đối với một màn ngày hôm qua. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cụ thể là mọi việc Niếp Thanh Vân làm tự nhiên không thoả lòng của bọn hắn. Ngoài ra, biết được những việc Niếp Thanh Vân đã làm, không phải ai ai trong số bọn hắn cũng đồng ý.
Chính vì thế, chỉ có gần ba ngàn Hổ Bí quân đứng lên, không cần nói, ba ngàn người này nhất định là phần tử trung thành với Niếp Thanh Vân.
Cơ hội "giết gà doạ khỉ" dâng lên trước mặt, Sở Nam dĩ nhiên không có cự tuyệt, cũng không có hao tổn tâm tư đi cảm hoá bọn hắn mà chỉ lạnh nhạt quát:
- Niếp Thanh Vân đã bị Thái tử ra lệnh nhốt vào đại lao. Xem ý tứ của các ngươi, là các ngươi bất mãn với xứ trí của Thái tử sao?
Ba ngàn người kia lập tức sửng sốt, vừa muốn lên tiếng phản bác thì Sở Nam đã cướp mất cơ hội của bọn hắn, quát lên:
- Bắt ba ngàn người này lại cho ta, đem Hổ Bí quân phục, Hổ Bí chiến đao tước đoạt, mỗi người ba mươi quân trượng, đuổi ra khỏi Hổ Bí quân.
- Họ Sở, ngươi ngậm máu phun người, dụng việc công báo tư thù!
- Ba!
Một cái bạt tai vang dội, tên đang nói chuyện trên mặt lập tức xuất hiện một cái thủ ấn, một nửa mặt bên lập tức sưng vù lên, còn Sở Nam lạnh lùng nói ra:
- Tất cả mọi người, năm mươi quân côn!
- Họ Sở, ngươi~~
- Một trăm quân côn!
Thanh âm không chút tình cảm vang lên khiến cho ba ngàn người kia trong lòng bắt đầu xuất hiện vẻ kinh sợ. Một trăm quân côn đánh xuống, chí ít là mất đi nửa cái mạng, những người còn lại không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn không thôi.
- Bắt lại!
Thanh thành tân binh đi lên phía trước, ba ngàn tên Hổ Bí quân kia trong mắt lộ ra vẻ miệt thị, cho rằng với tu vi của đám Thanh thành tân binh tự nhiên không thể bắt được bọn hắn. Nhưng mà, lúc bọn hắn vừa mới tiến lên, ba ngàn người kia lập tức cảm thấy toàn thân không thể cử động được, chỉ có thể mặc cho đám Thanh thành tân binh làm gì thì làm.
Một lát sau, ba ngàn người kia lập tức bị bắt lại, Thanh thành tân binh chỉ có một ngàn người, tự nhiên không thể cùng lúc thi hành được, mà Sở Nam lại không muốn cho bọn hắn tiến hành thành từng đợt một nên hắn liền nói ra:
- Còn kém hai ngàn người, người nào đứng ra đánh đủ một trăm quân côn, thưởng năm khoả thượng phẩm nguyên thạch, quan thăng một cấp!
Phần thưởng vừa ra khỏi miệng, tất cả Hổ Bí quân không hẹn mà sôi trào lên!
Không phải ai ai trong Hổ Bí quân cũng là thiết thạch, cho nên cũng sinh ra vẻ động tâm. Mục đích bọn hắn đầu quân là cái gì? Không phải vì danh vọng, không phải vì lợi ích sao?
Oai phủ đầu lúc trước của bọn hắn cũng chính là vì danh lợi, bởi vì uy danh Hổ Bí quân hao tổn, đãi ngộ nhận được nhất định sẽ không công chính, dĩ nhiên sẽ còn hơn thế nữa, cho nên bọn hắn muốn phản kháng. Mà hiện tại, danh lợi cùng ích đang ở trước mắt, bọn hắn muốn phản kháng nữa, đó chính là kẻ ngu ngốc.
Dĩ nhiên, tất cả đều là chiến hữu, cho nên có không ít người cảm thấy không nỡ hạ thủ!
Ba ngàn Hổ Bí quân bị hạ lệnh trục xuất kia, nghe thấy Sở Nam nói vậy không khỏi suồng sã cười lớn lên, ý tứ kia không cần nói cũng biết.
- Họ Sở, kế hoạch của ngươi sẽ không thành, không có ai đứng ra đâu!
Nhưng, người này còn chưa dứt thì bỗng nhiên ngưng trệ lại, bởi vì đã có người đứng ra!
Sở Nam hướng người này nói:
- Ngươi tên gì?
- Ngô Hồng!
- Ngô Hồng nghe lệnh!
- Có thuộc hạ!
- Từ lúc này, ngươi chính là thống lĩnh bộ thứ nhất Hổ Bí quân, sau đó có thể tìm Vu Mã quân sư lĩnh một trăm thượng phẩm nguyên thạch!
Dứt lời, Ngô Hồng lập tức lâm vào u mê!
Hắn không nghĩ tới trên trời tự nhiên rớt xuống một miếng bánh lớn như vậy, mà miếng bánh này lại rớt xuống trúng đầu của hắn!
Hắn cảm thấy mê hoặc, thống lĩnh bộ thứ nhất a!
Còn có một trăm khối thượng phẩm nguyên thạch, thượng phẩm nguyên thạch a...
- Ngô Hồng, ngươi không nhận lệnh sao?
Ngô Hồng lúc này mới có phản ứng lại, vội vàng hô lên:
- Thuộc hạ tiếp lệnh!
Trong thanh âm của hắn, lộ ra tư vị sẽ vì Sở Nam mà đầu rơi máu chảy, quên mình phục vụ.
Hổ Bí quân được chia làm mười bộ, mỗi bộ đều có thống lĩnh, đều là người trong nhóm bị bắt lại hôm nay.
Hôm nay, Ngô Hồng bởi vì là kẻ đầu tiên đứng ra liền đạt được Hổ Bí thống lĩnh đệ nhất bộ.
Đối với hành động của Ngô Hồng như vậy, có người giận, có người khinh thường, nhưng mà lại không thiếu kẻ hâm mộ, ghen tỵ...
Sau đó, một đám người liền vọt ra, bọn hắn vì chín vị trí thống lĩnh các bộ còn lại mà nhắm tới, vì đại lượng nguyên thạch kia mà nhắm tới.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, con số hai ngàn người kia liền đủ số.
Trước số người này, Sở Nam liền quát lên:
- Nhân số đã đủ, kẻ nào bước lên phía trước nửa bước, chịu ba mươi quân côn!
Nghe vậy, những người đang muốn xông lên theo phản xạ mà ngừng bước lại.
Hoàng Phủ Vân Phỉ thấy tình huống như thế khuôn mặt liền hiện lên vẻ khó chịu. Nàng biết, Hổ Bí quân này đã bị Sở Nam thu phục không sai biệt rồi...
Sở Nam nhìn hai ngàn người với ánh mắt tha thiết nhìn hắn kia mà thản nhiên nói:
- Các ngươi quan thăng một cấp, sau đó đi tìm Vu Mã quân sư lĩnh năm khối thượng phẩm nguyên thạch.
Sở Nam không có thả ra miếng bánh thống lĩnh các bộ nữa, sở dĩ hắn cấp cho Ngô Hồng kia chính là vì kích thích bọn hắn, đồng thời cho bọn hắn biết, vị trí thống lĩnh các bộ còn lại, ai có thể ngồi vào, phải xem năng lực của bọn hắn.
Dĩ nhiên, loại năng lực này, là do Sở Nam nói ra.
Về phần đi tìm Vu Mã quân sư lĩnh nguyên thạch, cũng là thủ đoạn Sở Nam lót đường cho Vu Mã Dã.
Trừ Ngô Hồng ra, hai ngàn người còn lại không ai không thất vọng cả, trong lòng càng hối hận vì mình tại sao không phải là người đầu tiên đứng ra. Mà còn rất nhiều người lại không khỏi hâm mộ hai ngàn người này, bọn họ dù sao cũng được thăng quan một cấp, còn có năm khối nguyên thạch thượng phẩm.
Mà bọn hắn, lại không có gì cả.
- Vừa rồi chỉ chậm một bước, nếu ta nhanh chân hơn nữa, vậy ta cũng là một trong số hai ngàn người kia rồi.
- Sớm biết, ta cũng xông lên, có cái gì không tốt, nguyên thạch vẫn là thứ tốt a.
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
Đủ loại hối ý dâng lên trong đầu đám Hổ Bí quân còn lại, Sở Nam hạ lệnh:
- Một trăm quân côn, không được hạ thủ lưu tình, nếu ai lưu tình, thay kẻ đó chịu một trăm quân côn, còn đuổi ra khỏi Hổ Bí quân.
- Tuân lệnh!
Ngô Hồng cùng một ngàn Thanh thành tân binh lên tiếng đáp lại, còn hai ngàn người kia cũng phản ứng lại mà vội vàng đáp ứng, nhất thời dưới quân côn giương lên, ba ngàn người kia nguyên bản muốn vận dụng nguyên lực ngăn cản nhưng khi vận chuyển liền cảm giác được nguyên lực trong người thúc dục cực kỳ khó khăn, tất cả như bị dìm trong bùn lầy vậy. Nhất thời cả đám hoảng hốt, còn hận ý đối với Sở Nam đã lên tới cực hạn.
Mà người thi hành cũng không dám lưu tình, cứ vậy, trước ba ngàn người sắc mặt không đổi, không chống được chống cự, chỉ có tiếng kêu thảm thiết phá không vang lên, khiến cho đám Hổ Bí quân còn lại đại biến sắc mặt.
Trong từng kêu thảm thiết vang lên, Sở Nam nói:
- Ta bất kể các ngươi trong lòng có bao nhiêu hận ý với ta, trong lòng mắng ta như thế nào, là muốn giết ta cỡ nào, tất cả đều không sao. Nếu các ngươi có thực lực, hoan nghênh tới tìm ta, nhưng mà, lúc tới tìm ta thì phải chuẩn bị tốt cho kết quả thê thảm. Có lẽ các ngươi cảm thấy ba ngàn người này rất thảm, nhưng ta nói cho các ngươi biết, kẻ tiếp theo kết cục còn thảm hơn so với bọn hắn!
- Đừng cho rằng các ngươi tài trí hơn người, đừng tưởng rằng ta vô pháp xử trí các ngươi. Lúc trước, nếu hai mươi vạn người các ngươi cùng đứng lên, ta liền đuổi hai mươi vạn người các ngươi ra khỏi Hổ Bí quân! Muốn gia nhập Hổ Bí quân, trở thành Hổ Bí quân sĩ vẫn còn khối người, cho dù bọn hắn không hơn các ngươi, nhưng các ngươi nghĩ lại xem, mười năm trước các ngươi là thứ gì? Mà ta có lòng tin, chỉ dùng một năm thời gian là có thể huấn luyện ra một Hổ Bí quân có thực lực mạnh hơn các ngươi bây giờ, thậm chí là còn ngắn hơn!
Những lời này rơi vào trong tai đám Hổ Bí quân còn lại, tất cả bọn hắn hai mặt nhìn nhau, vô hình ngạo khí trong người bọn hắn theo đó mà bị trừ đi không ít.
- Dĩ nhiên, các ngươi không có đứng lên, vậy thì các ngươi rất may mắn vẫn còn là Hổ Bí quân sĩ, có cơ hội được trở nên mạnh mẽ hơn. Tôn chỉ của ta rất đơn giản, có công liền có trọng thưởng, bất kể các ngươi lúc trước là cái gì, cho dù là một tiểu binh nhỏ bé, chỉ cần đạt được công trạng liền có bấy nhiêu phần thưởng. Còn trừng phạt, mặc dù ngươi là tướng quân, nên trục xuất liền trục xuất!
- Còn chín vị trí thống lĩnh còn lại, ta mong đợi các ngươi xuất hiện a!
Hổ Bí quân bắt đầu kích động lên.
Sau đó, Sở Nam lại ban xuống cho Vu Mã Dã, còn có Đô Xương lệnh bài quân sư, nhưng hắn lại không có an bài Thanh thành tân binh gia nhập vào Hổ Bí quân ngay mà để cho Thanh thành tân binh trở thành hộ vệ quân của hắn.
Đô Xương được lệnh cũng cung kính nhận lấy, hắn đã chịu Sở Nam khống chế, vô luận là an bài cái gì hắn cũng không dám có nửa phần phản kháng, mà hắn tin tưởng, đi theo một chủ nhân như vậy, tiền đồ quả thực không thể hạn lượng!
Khoảnh khắc sau, ba ngàn người kia đã bị đánh tới gần như hấp hối, Sở Nam lại sai người đem đan dược cho bọn hắn phục dụng, đem tính mạng của bọn hắn giữ lại sau mới mang ra ngoài. Sau đó hắn liền để Thanh thành tân binh đi ra ngoài, cùng nhau diễn luyện năm loại trận hình bất đồng.
Chúng Hổ Bí quân thấy bọn hắn diễn luyện trận hình như mây trôi nước chảy, không chút cản trở như vậy liền kinh ngạc không thôi. Sở Nam nói:
- Đó là huấn luyện của các ngươi hôm nay, các ngươi là Hổ Bí, là tinh anh, hôm nay người nào nếu không có hoàn thành, trục xuất ra khỏi Hổ Bí!
- A~~
- Làm con lừa sao!
Lúc này cả đám đều buồn bực muốn chết, không nghĩ tới phong ba ngày đầu tiên Sở Nam nhậm chức Hổ Bí Đại tướng quân kết thúc lại là bắt đầu huấn luyện bọn hắn, cho nên cả đám buồn bực muốn chết mà bật thốt ra một câu.
Sở Nam xoay người đi, còn Hổ Bí quân sĩ không dám chậm trễ chút nào, bọn hắn tin tưởng Sở Nam tuyệt đối nói được là làm được!
Trong soái trướng, chư quân chủ tướng tụ tập một đường, bọn hắn đang bàn luận hành vi ngày hôm nay của Sở Nam, mọi người không hẹn mà hiện ra vẻ sợ hãi. Đúng lúc này Sở Nam đi đến, đám người Mã Đại tướng quân vội vàng đứng dậy tương nghênh (ra mắt),trong miệng liên tục chúc mừng, bội phục đủ loại, còn Sở Nam lại không có bày ra vẻ lạnh lùng mà tát nước theo thuyền.
Sau đó, hắn liền ngồi xuống vị trí trên cùng bên trái.
Trong mắt chư vị tướng quân đều toát ra vẻ hâm mộ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, từ một Thiên phu trưởng nho nho liền trở thành Hổ Bí Đại tướng quân, đây tuyệt đối là sự tình đầu tiên kể từ ngày Đại Khánh khai quốc đến nay. Nhưng Sở Nam lại không có nửa phần cảm khái nào, đối với hắn, đây cũng không phải là đại sự gì cả.
Sở dĩ như vậy đều là bởi vì thực lực cường đại của hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.