Quân tâm của mấy trăm vạn tướng sĩ cũng bắt đầu dao động, vẻ chán nản của vài chục vạn Hổ Bí quân kia xoay chuyển một cái, trong mắt bọn hắn liền bắn ra tinh quang, tựa như sói đói nhìn thấy cừu mập vậy.
Hoàng Phủ Vân Phỉ trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng, trong lòng lại thầm nhủ:
"Ngươi sẽ không cứ như vậy để cho Niếp Thanh Vân đùa tới chết chứ? Nếu thật vậy, tràng hí kịch bổn cung diễn kia sẽ là rất lãng phí sao?"
Một cảnh này, nói tuy rất dài dòng nhưng trên thực tế chỉ vẻn vẹn như xoay chuyển ý nghĩ vậy.
Chỉ nghe Sở Nam cười hỏi:
- Đây chính là chứng cớ?
Niếp Thanh Vân lạnh nhạt nói:
- Không sai, bọn họ chính là chứng cớ!
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
- Đáng tiếc?
Niếp Thanh Vân nghi vấn.
- Chết đến nơi, lại vẫn chưa tỉnh ngộ.
Niếp Thanh Vân cau mày, không hề để ý tới hắn nữa mà ngược lại hướng Dịch Uy Phong hỏi:
- Đem những gì các ngươi biết, tất cả nói rõ ràng ra đi, bổn tướng quân sẽ vì các ngươi thỉnh công, còn có Thái tử tại đây, ai cũng không thể uy hiếp được các ngươi.
Dịch Uy Phong chào một cái theo nghi thức quân đội xong liền cao giọng hô:
- Vâng, Đại tướng quân!
Hổ Liệt hỏi:
- Sở tướng quân của các ngươi có phải hay không cùng Man Việt nhân cấu kết?
- Không có.
Hổ Liệt trong lòng chợt "lạc đăng" một cái, ngữ khí mang theo vẻ uy hiếp nói:
- Dịch Uy Phong, ngươi nghĩ thông suốt chưa? Việc này liên quan đến tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447452/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.