Dưới công kích như cuồng phong vũ bão, Triệu Minh Quân ngay cả năm phút đồng hồ cũng không kiên trì nổi, hai mươi vạn quân liền toàn diệt. Ba cục bại, Triệu Minh Quân như người mất hồn lạc phách nhìn Sở Nam, trong đôi mắt, tất cả chỉ tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
- Ta là tội nhân, ta là tội nhân của Hổ Bí quân...
Sở Nam ngay cả liếc hắn một cái cũng không mà nhìn thẳng về phía Niếp Thanh Vân, nói:
- Hai cục còn lại, ngươi dám tái chiến không?
Năm cục thắng ba, phần thắng đã định về tay Sở Nam rồi, Hổ Bí quân hoàn toàn không cần thiết so kè thêm nữa. Nhưng mà Sở Nam nói như vậy, Hổ Bí quân nếu không chiến nữa, hoặc nếu Niếp Thanh Vân nói ra hai chữ "không chiến" mà nói, Hổ Bí quân chính là hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi nữa rồi. Mà không biết người nào bên trong Hổ Bí quân la lớn một chữ "chiến", vài chục vạn Hổ Bí quân theo đó mà cùng cùng nhau hét ra một chữ "chiến", Hổ Bí quân bị cử động lớn lối của Sở Nam động nộ không nhẹ.
Chiến! Chiến! Chiến...
Chữ "chiến" không ngừng vang lên.
Dưới thế cục như thế, Niếp Thanh Vân liền không dám trái ý chúng nhân mà nói ra hai chữ "không chiến". Huống hồ, hắn cũng chưa từng nghĩ qua việc không chiến, hắn muốn dùng hai cục còn lại mà vãn hồi chút tôn nghiêm. Sau đó, lần nữa tế ra một ít sát chiêu, đem Sở Nam đẩy vào chỗ chết.
- Hổ Bí quân, chưa từng có sợ chiến!
- Vậy các ngươi vẫn để kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447450/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.