- Ngươi nói lung tung!
- Ta nói lung tung?
Viên tướng kia liền chỉ vào mũi của mình mà nói:
- Các ngươi trộm đồ của ta, còn dám nói ta là đạo tặc? (*)
(Dịch giả: đoạn này không logic lắm, nhưng theo nguyên văn tác giả lại viết như vây.)
- Chúng ta không có trộm đồ của ngươi!
- Phải không?
Vẻ mặt viên tướng này hiện lên không tin, nói:
- Trước khi các ngươi tới, đồ của ta vẫn còn đây. Sau khi các ngươi tới, đồ của ta liền mất tích. Mọi người nói xem, trên đời này nào có sự tình trùng hợp như vậy chứ? Không phải là các ngươi trộm đi, ai tin được?
- Đúng vậy, nhất định Thanh thành tân binh trộm.
Trong đám người vây xem đột nhiên có thanh âm truyền ra, tên phụ hoạ này nói xong liền có mấy người khác hưởng ứng lại. Sau đó, lại càng nhiều người đều cho rằng Thanh thành tân binh chính là kẻ trộm.
Sở Nam nhìn về phía tên lên tiếng phụ hoạ đầu tiên, trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh, lúc này hắn mới tách mọi người ra mà đi vào trong, vừa đi vào liền có người nói:
- Thanh thành tân binh Sở tướng quân tới, làm cho Hổ Bí quân phải quỳ xuống, Sở tướng quân tới...
Viên tướng của Phi Dực quân này thấy Sở Nam đang nhìn thẳng về phía hắn trong lòng không khỏi chột dạ một cái, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi nào, vẫn là một bộ như vừa tận tay bắt được trộm. Vu Mã quân sư trong đám Thanh thành tân binh vừa thấy Sở Nam đã tới liền hướng Sở Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447443/chuong-785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.