Chương trước
Chương sau
Thanh thành tân binh vừa thấy tướng quân của mình bị vây, sát khí tích tụ sau một trận vừa rồi lập tức bộc phát, vội vội vàng vàng xông lên nhưng lại bị Vu Mã quân sư ngăn lại, bọn hắn khó hiểu không nghe nhưng Vu Mã Dã nói vội ý tứ của Sở tướng quân, sau một phen giải thích mới khiến cả đám yên tĩnh trở lại.
Thanh âm Sở Nam lại tiếp tục vang lên:
- Cái sai thứ nhất, ba chữ họ Sở, không phải các ngươi có thể gọi!
- Thứ hai, các ngươi không nên xem thường Thanh thành tân binh chúng ta, lại càng không nên ức hiếp, thậm chí là cướp đoạt đại quân công vượt 5000km, chém giết đẫm máu với một vạn Man Việt quân của chúng ta!
- Kỳ thật, những điều này có thể lý giải được, bởi vì đây là thói quen cao cao tại thượng của Hổ Bí quân các ngươi. Bất quá, lần này các ngươi đã đá phải thiết bảng. Nhưng mà, cái sai lớn nhất của các ngươi, cái sai thứ ba chính là ngươi không nên hô lên hai chữ "cứu mạng", đường đường là Hổ Bí quân, là đệ nhất quân đoàn nhưng như thế nào lại không có cốt khí như vậy, sợ chết như vậy mà xứng với hai chữ "Hổ Bí" sao?
Câu thứ ba Sở Nam vừa hết, sắc mặt của ba ngàn Hổ Bí quân cùng Chung Bách Đạo lập tức tái nhợt đi, một lời cũng không thể nói ra được.
Nếu bọn hắn phản bác lại những lời Sở Nam nói, vậy khác gì tự thừa nhận Hổ Bí quân là một đám nhát chết, như vậy danh dự của Hổ Bí quân liền huỷ trong chốc lát. Nếu vậy, so với đem bọn hắn đi giết đi e là còn khó chịu hơn a!
Nhưng mà, nếu không có gì để nói thì đại biểu cho Hổ Bí quân sợ một ngàn tân binh Thanh thành!
Dù kết quả nào, Chung Bách Đạo thực sự không thể tiếp nhận được, cho nên Chung Bách Đạo nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, lạnh lùng như băng, sắc bén như đao, còn đám tướng sĩ còn lại của Dũng Tương quân cũng là xấu hổ không thôi, tức giận phi thường.
Chỉ một câu liền đẩy Chung Bách Đạo cùng ba ngàn Hổ Bí quân vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan!
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Cái gì là vô hình đả thương người, không chiến mà bại, đại khái chính là như thế này!
Mà Thanh thành tân binh lại nhận ra Sở tướng quân đang bao che cho bọn hắn, trong nội tâm rất là cảm động, cuồng nhiệt trong tâm càng đậm!
- Tướng quân, ngươi xem!
Tên mắt sắc kia lúc này phát hiện ra cái tên bị Sở Nam "khảm" vào vách hạp cốc, từ giày dép, quần áo đặc chế cùng những thứ khác, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra đây là người của ai.
Lúc này, Chung Bách Đạo rốt cục không nén nổi lửa giận, nghiêm nghị quát:
- Sở tướng quân, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì? Vô cớ đem Hổ Bí quân sĩ ta chém giết, là coi Hổ Bí quân chúng ta không người sao? Nếu không cấp cho ta một cái công đạo, đừng trách bổn tướng quân vì anh linh Hổ Bí quân, dùng máu tươi và tính mạng đòi lại!
Dứt lời, ba ngàn Hổ Bí quân xung quanh như cùng chung mối thù mà rút những thanh Hổ Bí đao vì bọn hắn luyện chế ra, rót nguyên lực vào, nhất thời chung quanh liền lộ ra một mảnh kinh quang gai mắt, còn có sát khí tràn ngập...
Sở Nam nhìn chằm chằm Chung Bách Đạo, vẫn như vậy, không giận không vui, bình tĩnh như thường, nhàn nhạt hỏi:
- Chung tướng quân, ngươi đây là muốn khai chiến sao?
Nghe vậy, Chung Bách Đạo liền cười to mấy tiếng, nói:
- Buồn cười, chỉ bằng một đám tân binh như các ngươi mà cũng dám cùng Hổ Bí quân ta khai chiến, xứng sao?
Dứt lời, sắc mặt Sở Nam chợt lạnh như vạn niên huyền băng, thanh âm không lớn nhưng lại phi thường hữu lực:
- Thanh thành tân binh nghe lệnh, Ngư Lân trận!
- Thanh thành tân binh nghe lệnh, Ngư Lân trận!
Sở Nam ra lệnh một tiếng, một ngàn Thanh thành tân binh lập tức bài binh bố trận, Vu Mã quân sư theo bản năng định phản đối lại, đây âu là cũng vì luật pháp Đại Khánh quốc cấm lưỡng quân tư đấu, đây chính tội lớn, là trọng tội, nhưng mà hắn lại không thể nào phản đối được, nếu phản đối, vậy sau này đâu sẽ còn sự đoàn kết trong quân nữa.
Mặt khác, chứng kiến hai người Vân Phi đang tiến vào trong trận hình, lo lắng trong lòng hắn liền diệt hết, có lẽ vì có nàng tồn tại cho nên Vu Mã Dã tin rằng Sở Nam không phải là hạng mãng phu làm bừa!
Bởi vậy, Vu Mã Dã cũng bước tới trận hình.
Trong chớp mắt, một cái Ngư Lân trận nghiêm chỉnh đã hiện ra trước mắt mọi người, tán phát ra hào quang như pháp bảo, chính là Ngư Lân chi quang!
Ba người Dịch Uy Phong sau mệnh lệnh, như phản xạ mà đứng ra phía sau lưng Sở Nam.
Tên Ưng Tường quân kia cũng vậy, như bị lây nhiễm tới mà cũng muốn hướng phía sau lưng Sở Nam bước tới, nhưng vừa bước tới một bước thì lại nghe Chu Tử Trạch hét lớn một tiếng:
- Điền Minh, đứng lại!
Điền Minh ngừng bước chân, quay người lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Chu Tử Trạch hắn liền chợt nhớ lại đối phương là Hổ Bí quân, không khỏi nuốt lại lời trên đầu lưỡi mà hậm hực bước trở về.
Chu Tử Trạch vẻ mặt ôn hoà, khuyên nhủ:
- Chung tướng quân, Sở tướng quân, chúng ta đều là Đại Khánh quân sĩ, cần gì phải động võ chứ! Không bằng chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện đi, đem sự tình giải quyết, không được sao?
Đặng Giang sắc mặt đã trở nên tái nhợt, bởi vì theo khía cạnh nào mà nói, Sở nam chính là thủ hạ của hắn, nếu Sở Nam đắc tội Hổ Bí quân thì hắn đây cũng không tránh khỏi liên quan. Mà hết lần này đến lần khác, hắn biết rõ ràng cái vị trí Thiên phu trưởng này của Sở Nam chính là do Thái tử tự thân sắc phong, cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng ngữ khí nghiêm khắc, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Sở tướng quân, cần gì phải động can qua, chúng ta...
- Đủ rồi!
Đặng Giang chưa nói hết lời thì bị cắt ngang, chỉ thấy Chung Bách Đạo quát:
- Một cái Thiên phu trưởng nho nhỏ, lần đầu cầm quân thắng được một trận liền coi mình là đệ nhất thiên hạ, cũng dám khiêu chiến đường đường thần uy Hổ Bí quân ta. Hôm nay, bổn tướng quân phải cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Nói xong, Chung Bách Đạo liền cho ba ngàn Hổ Bí quân rút lại, hai quân đối mặt, rồi lại nhìn về phía Đặng Giang cùng Chu Tử Trạch lạnh giọng nói:
- Hai vị tướng quân, kính xin mang tất cả binh mã thối lui đến cửa hạp cốc, ai nhúng tay vào chính là gây khó dễ với Hổ Bí quân ta!
Chu Tử Trạch mấp máy nhìn Sở Nam, tâm tình phức tạp mà dẫn hai ngàn Ưng Tường quân lui về phía cửa hạp cốc, hai ngàn Ưng Tường quân tâm tình cũng cực kỳ phức tạp. Dù sao, Thanh thành tân binh cũng là ân nhân cứu mạng của bọn hắn nhưng mà hiện tại bọn hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ân nhân bị ức hiếp, bị Hổ Bí quân ức hiếp. Trong nội tâm bọn họ thực không muốn như vậy nhưng bọn hắn chỉ có thể lui ra sau, bởi vì bọn hắn thực không trêu nổi đối phương, trừ phi là Hoàng gia cận vệ quân hoặc là Sở gia quân mới làm được!
Hai ngàn Ưng Tường quân đều lui lại, Đặng Giang tự nhiên cũng lui theo.
Hình ảnh Hổ Bí quân tồn tại đã lâu, không có người nào lúc này cho rằng đám người Sở Nam có thể chiến thắng được bọn họn, không cần nói tới Đặng Giang, ngay cả đám người Chu Tử Trạch từng chứng kiến thực lực đám người Sở Nam xong cũng không dấy lên được một tia coi trọng bọn hắn chút nào!
Chung Bách Đạo thấy hai người Chu Tử Trạch theo lời mà lui ra sau, trong nội tâm không khỏi hiện lên một tự mãn, dù sao cũng là Hổ Bí quân a!
Lại thấy ba ngàn Hổ Bí quân sĩ đằng đằng sát khí, cừu hận vô cùng mà nhìn Sở Nam, cảm giác có thể đả kích quân tâm, hắn mỉa mai nói:
- Sở tướng quân, ngươi không phải muốn chiến sao? Đến đi a!
Sở Nam lạnh lùng nói:
- Thanh thành tân binh nghe lệnh, đao thương không có mắt, chỉ có thể đả thương người, không được giết người, lấy tính mạng người ta, một mạng bồi một mạng!
- Tuân mệnh!
Thanh thành tân binh đồng thanh một tiếng, lúc này khúc mắc trong lòng Vu Mã quân sư rốt cục rơi xuống, chết người so với không chết người, đây chính là hai kết cục hoàn toàn khác nhau a!
Chung Bách Đạo cũng nghe được lời này, rùng mình một cái, dù hắn là Hổ Bí quân, gây ra án mạng tự nhiên hắn cũng thừa nhận không nổi hậu quả, bởi vậy hắn cũng nói ra:
- Không đượng lấy tính mạng người ta, nhưng mà chỉ cần không chết, các ngươi tuỳ ý mà chơi đùa!
Những lời này chính là hoàn toàn không có đem đám người Sở Nam đặt trong lòng.
- Hổ Bí vô địch!
Chung Bách Đạo hất trường thương lên trực chỉ Sở Nam, cười khẩy nói:
- Hổ Bí quân không phải là cái loại bất nhập lưu mọi rợ như các ngươi, đả bại các ngươi, chỉ sáu trăm Hổ Bí quân là đủ!
- Ba ngàn người các ngươi cùng lên đi, nếu không lúc thua lại càng mất mặt thêm!
Ngữ điệu của Sở Nam vẫn như cũ, nhưng lời này lại khiến cho đám người Chung Bách Đạo cảm thấy sỉ nhục vô cùng, lửa giận bốc cao tới vạn trượng.
- Cuồng vọng, các ngươi phải trả giá thật nhiều! Sáu trăm Hổ Bí, ra khỏi hàng, Phong Thỉ trận, xung phong!
- Xung phong!
Sáu trăm Hổ Bí quân quyết định phải hung hăng chà đạp Sở Nam, còn có đám tân binh Thanh thành nữa, phải hung hăng mà chà đạp bọn hắn dưới chân, đem tôn nghiêm của bọn hắn mà đạp xuống bùn đất, khiến cho bọn hắn sau này khi nghe tới hai chữ "Hổ Bí" trong nội phải dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng!
Sở Nam coi như không trông thấy sáu trăm tên Hổ Bí quân kia, hắn chỉ gào lên một câu:
- Các ngươi dám, càng cuồng vọng hơn?
- Dám!
Thanh thành tân binh đồng thanh đáp, nội tâm bọn họ bất định, dù sao bọn hắn cũng sắp đối mặt với Dũng Tương quân uy danh lẫy lừng, thế nhưng mà chiến ý trong nội tâm càng sục sôi hơn, càng kích động hơn!
- Ta với các ngươi, cùng bọn chúng chiến! Chiến!
- Chiến!
Trong tiếng "chiến" này, Sở Nam không có theo trận hình mà trực tiếp xông lên phía trước. Đương nhiên hắn biết chiến lực Thanh thành tân binh do hắn huấn luyện ra thực sự khó thể thắng nổi đối phương. Bất quá, nếu cho hắn thời gian, hắn tin tưởng rằng hắn có thể chiến thắng dược Hổ Bí quân.
Với một điểm này mà nói, Thanh thành tân binh lúc này tự nhiên không thể làm được, thế nhưng mà, còn có chính hắn!
Sở Nam hạ quyết định kia cũng chính là do thái độ hùng hổ quá doạ người của Hổ Bí quân, hai là Sở Nam muốn mở rộng danh vọng cho bản thân, ba là hắn muốn dùng hành động thực tế để nói cho đám tân binh Thanh thành một ít đạo lý kiên cường, tạo cho bọn hắn một sự tự tin, đây cũng là do bọn hắn có thể sống chết cống hiến cho hắn, chân chính trở thành thuộc hạ của hắn!
- Sáu trăm Hổ Bí, đánh bọc sườn, bổn tướng quân muốn một kích trí mạng!
Chung Bách Đạo đương nhiên hiểu rõ khiếm khuyết của Ngư Lân trận, hắn cũng không sợ Sở Nam làm ra cái mưu kế gì.
- Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy trận hình, đều là thùng rỗng kêu to!
Sở Nam cũng tuỳ theo mà động.
- Biến trận, Phong Thỉ trận!
Phong Thỉ trận chính là trận hình mà đám Thanh thành tân binh quen thuộc nhất, ngoại trừ nhân tố huấn luyện ra thì còn ba lượt xung phong liều chết hôm nay, tất cả đều là dùng tới Phong Thỉ trận.
Ngư Lân trận như lưu thuỷ hành vân biến thành Phong Thỉ trận, Sở Nam lại một lần nữa trở thành mũi nhọn của trận hình!
Chung Bách Đạo thấy cảnh biến trận như vậy cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng mà có thể trận hình của đám người Sở Nam biến đổi ra mà lại nở nụ cười:
- Thật sự là không biết sống chết, một đám Võ Tướng mà còn dám dùng Phong Thỉ trận cùng Hổ Bí quân ngạnh kháng, một chiêu này, Hổ Bí quân chính là thiện dụng nhất!
- Cứng rắn đụng, đánh tan bọn hắn!
Thanh âm ra lệnh của Chung Bách Đạo rơi xuống thì Sở Nam đã ngăn trước người đám Hổ Bí quân, trong tay tuỳ ý nhặt lên một cây vũ khí bình thường, chỉ là trung phẩm Pháp khí!
Hổ Bí đao phá không.
Chung Bách Đạo cơ hồ thấy cảnh Sở Nam sắp bị trảm thành muôn mảnh!
Có lẽ chính vì hình ảnh này xuất hiện nến khiến cho tay chân hắn lạnh ngắt lại, huyết dịch trong người cũng đình chỉ vận chuyển theo...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.