Chương trước
Chương sau
Đây là số liệu thống kê của đội số chín, đội số chín chung quy giết dược bảy trăm sáu mươi chín người, thành tích cư nhiên vượt qua cả đội thứ ba, chiếm được vị trí thứ nhất nhưng lấy ra bù trừ với trừng phạt lúc đầu liền triệt tiêu rồi.
Nhưng mà, đó cũng không phải là tiêu điểm để bọn hắn tranh luận, tiêu điểm của bọn hắn chính là Sở tướng quân giết được bao nhiêu người.
- Ta xem chí ít cũng phải 500 người!
- 500 người? Đây chẳng qua là chiến tích của Sở tướng quân phía trên hạp cốc, ta xem thế nào cũng phải có hơn một ngàn người!
- Ta đoán chừng, còn phải hơn nữa!
...
Dịch Uy Phong nghe vậy trong nội tâm đắng chát tới tận cùng, trong trận này hắn thực giết không ít người, chừng mười tám tên. Nếu bình thường, với chiến tích này đủ để hắn đắc ý mấy chục năm rồi nhưng mà bây giờ, so với Sở tướng quân hắn lại phát hiện mình nhỏ bé tới mức nào. Lại nhớ tới cảnh ở khảo thí tràng, chính mình cư nhiên tự tin hướng Sở Nam khiêu chiến là không biết lượng sức ra sao, là ngu xuẩn tới cỡ nào.
Không cần nói tới số người Sở Nam giết, chỉ cần nhìn cảnh Sở Nam chém giết sơ giai Võ Vương cùng trung giai Võ Vương xong thì hắn biết rõ chênh lệch giữa hai người quả thực là còn hơn cả một vạn tám ngàn dặm!
"Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, nhất định! Không vượt qua ngươi, ta sẽ tận trung với ngươi!"
Dịch Uy Phong thầm hạ quyết định, đứng lên, nói với đám người đang nghị luận không ngớt kia:
- Đi đem số người mười đội chúng ta giết được cộng lại, xem xem cách một vạn còn kém bao nhiêu, trừ đi số Ưng Tường quân giết được ra, còn lại thì chính là số lượng Sở tướng quân giết rồi.
Nói xong, Dịch Uy Phong liền hướng về phía Sở Nam đi tới, lưu lại những người kia bừng tỉnh đại ngộ.
Một trận chiến này, một ngàn Thanh thành tân binh không một người tử vong, chỉ có mấy trăm người thương nặng, chiến tích như vậy nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho Đại Khánh quốc đại chấn một hồi, Vu Mã quân sư biết rõ, chiến tích lẫy lừng như vậy là vì sao.
Tất cả đều là Sở Nam!
Hai lần chém giết bên ngoài hạp cốc, Sở Nam đầu tiên trảm đi chủ tướng của địch nhân, khiến cho quân tâm địch nhân tan rã. Lại nói tiếp, cây bảo đao kia của Sở Nam, chính là chém ra thắng lợi đầu tiên của Thanh thành tân binh. Sau đó, bên trong hạp cốc, dùng thủ cấp của Trát Cổ Mộc đánh tan chiến ý của bảy ngàn người, vô tâm ham chiến, lại tăng thêm đám Thanh thành tân binh thuần thục chiến trận, lúc này mới có thể đạt được đại thắng như vậy.
Nếu nói là Thanh thành tân binh sáng tạo ra kỳ tích thì không bằng nói là chính Sở Nam một người sáng tạo ra kỳ tích!
Lại một lần nữa, Vu Mã quân sư lần nữa cảm thấy lựa chọn của mình may mắn ra sao!
Hắn biết, đại thắng lần này sẽ không có ai đoạt mất đi của Sở Nam, bởi vì trận đại thắng này còn có quý nhân không thể tiết lộ thân phận kia tham dự, ánh mắt xoay chuyển, rơi lên hai người Vân Phi.
Chu Tử Trạch cũng đi tới, làm một cái nghi thức tối thành kính trong quân đội, chân thành tha thiết cảm ơn một tiếng.
Sở Nam vừa cười vừa nói:
- Không có gì là không thể.
Dịch Uy Phong đi tới trước mặt Sở Nam, làm một cái quỳ khom lưng đơn giản, mạnh mẽ nói:
- Sở tướng quân, từ nay về sau, Dịch Uy Phong ta trung thành với ngài cho tới khi ta vượt qua ngài mới thôi!
Còn không đợi Sở Nam đáp lời thì bên cạnh hắn lại nổ vang một tiếng thét đầy kĩnh hãi:
- Tả hữu 2100!
Tả hữu 2100, đúng là số người Sở Nam tiêu diệt trong trận chiến này. Điểm ấy người trong mắt Sở Nam thực không tính là cái gì, nó chả khác gì một cọng lông trên mình chín con trâu cả nhưng mà trong con mắt đám tân binh này mà nói, đó chính là một con số kinh người!
Vừa vặn, cùng với hành động thần phục của Dịch Uy Phong, không có bất kỳ mệnh lệnh nào, tất cả Thanh thành tân binh đều quỳ một gối xuống, không hẹn mà cùng hô:
- Thề sống chết cống hiến Sở tướng quân!
- Thề sống chết cống hiến Sở tướng quân!
- Thề sống chết cống hiến Sở tướng quân!
Ba tiếng rống to, vang quanh quẩn trong Âm Phong hạp cốc, kéo dài không thôi!
Những người này hô chính là cống hiến mà không phải là thần phục, nếu như bọn hắn hô hai chữ "thần phục" vậy thì Sở Nam chỉ sợ sẽ bị vạch tội rồi. Bởi vì, tại Đại Khánh quốc, con dân chỉ có thể thần phục một người, chính là Hoàng đế Đại Khánh quốc kia!
Đương nhiên, với những chuyện thần phục trong bóng tối thì không cần phải nhắc tới rồi.
Vu Mã quân sư thấy cảnh này tự nhiên minh bạch Sở Nam đã hoàn toàn thu phục được bọn hắn, là dùng tận đáy lòng mà thần phục, vui vẻ mà thần phục.
Vẻ mặt của Chu Tử Trạch cũng chấn động.
Còn những tướng sĩ trước kia muốn bày tỏ lòng biết ơn với đám người Sở Nam nhưng lúc này nhìn về phía Chu Tử Trạch thấy hắn lại không có bất kỳ tỏ vẻ gì, bọn hắn tự nhiên phải thôi. Kỳ thật, Chu Tử Trạch lúc này đang băn khoăn rất nhiều điều...
Vân Phi trong lòng cũng thầm nói:
"Cảnh này, chính là chính là cố sự Quan Quân Hầu khi nhỏ phụ hoàng đã nói sao?"
Nghĩ tới đây, nội tâm nàng chấn động, chấn động phi thường!
Sở Nam nghiêm mặt, trang trọng đáp:
- Đây chính là trận thắng đầu tiên của chúng ta, kế tiếp còn vô số trận thắng nữa đang đợi chờ chúng ta, ta thề cùng các ngươi, dục huyết phấn chiến, giành lấy một đám thành quả thắng lợi!
- Dục huyết phấn chiến! Dục huyết phấn chiến! Dục huyết phấn chiến!
Tiếng hô run run, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái hưng phấn tột độ nhưng không có người nào để ý tới bên trong Âm Phong hạp cốc tuy nhiều người chết như vậy nhưng lại không hề có một chút tử khí nào tồn tại.
Sở Nam không tiếp tục lãnh binh tiến lên nữa mà chờ đợi những chi quân đội khác tới sau, đồng thời hắn còn hạ lệnh đem những khối cự thạch chất thành đống trong hạp cốc kia dời đi, Sở Nam muốn xem xem, Âm Phong hạp cốc này như thế nào mới là "âm phong"!
Vào giữa trưa, đám người Đặng Giang cùng Hổ Bí quân đệ tam bộ cơ hồ cùng lúc đuổi tới, lại nghe chiến tích của đám tân binh Thanh thành, tập thể hoá đá, trợn mắt há mồm tại chỗ, đặc biệt là Đặng Giang. Hắn biết rõ một ngàn người kia là như thế nào, đây tuyệt đối tân binh chính hiệu, mà tân binh như vậy cư nhiên lại cùng một vạn đại quân Man Việt chém giết, ngay cả thủ cấp tướng địch cũng chém rụng xuống!
Sự thật bày ra trước mắt, đặc biệt là dưới con mắt của hai ngàn người Chu Tử Trạch, bọn hắn rốt cục cũng phải tiếp nhận, phải tin tưởng.
Hổ Bí đệ tam bộ Chung Bách Đạo nói gấp:
- Chu tướng quân, Sở tướng quân ở nơi nào?
- Vừa rồi còn ở nơi này, hiện tại không biết đã đi nơi nào, để ta đi tìm.
- Vậy, cho mời Sở tướng quân đến đây gặp ta.
- Vâng!
Lúc này, Sở Nam đang đứng tại nơi những khối cự thạch dời đi, bên tai, trận trận gió lạnh gào thét mà qua!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.