Tà dương đỏ rực như máu, ánh nắng chiều rực rỡ khắp bầu trời.
Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, giống như bao phủ vạn vật chúng sinh, Huyền Băng Sơn tựa như bị ngàn vạn lợi kiếm xuyên phá thương khung…
Trong chớp mắt, tan thành mây khói, không thể phục hồi.
Đợi khi âm thanh sụp đổ dừng lại, lúc khói mù tiêu tán, Huyền Băng Sơn lúc trước bây giờ đã biến thành một đồi núi.
Huyền Băng Sơn sụp đổ, bụi mù còn chưa hoàn toàn lắng yên.
Trên đỉnh ngọn núi băng, có một thân ảnh thấp bé đang đứng.
Người đó chính là Trang Bất Chu.
Lúc này sắc mặt Trang Bất Chu đã trở nên trắng bệch, quấn áo rách tả tơi, khóe miếng tràn đầy máu tươi, vì chống cự băng quang mà Trang Bất Chu đã hao mất sáu thành năng lượng, nhớ đến băng quang vừa rồi, trong lòng Trang Bất Chu vẫn còn sợ hãi, lúc bị băng quang quỷ dị vây quanh, Trang Bất Chu thúc thủ vô sách, thậm chí còn ngửi thấy mùi vị tử vong.
Cũng may, băng quang cường hãn cuối cùng cũng biến mất.
Trang Bất Chu có bao giờ bi thảm, chật vật đến vậy?
Trong lòng hắn vô cùng oán hận, Trang Bất Chu đem toàn bộ oán hận này tính lên đầu Sở Nam.
Trang Bất Chu đã không còn bộ dạng cao nhân đại sư nữa, lạnh lùng nhìn toái băng loạn thạch bên dưới, giống như gã điên nhảy lên kêu gào:
- Lâm Vân tiểu nhi, ra đây cho lão phu, lão phu biết ngươi chưa chết, ngươi ra đây cho lão phu…
Vừa gào thét, Trang Bất Chu còn vung hai tay lên, mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447369/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.