- Làm càn!
- Ngươi nói đúng, ta chính là làm càn!
Lúc này trong ánh mắt Huyễn ngộ tràn đầy vẻ lo lắng, lạnh giọng quát:
- Lâm Vân, ngươi chính đang muốn chết!
- Ngươi lại nói đúng, ta chính là tìm chết, ngươi giết ta đi. Đến đi.
Sở Nam nói.
- Ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn không biết Long gân, Long Lân từ đâu có! Hơn nữa, chỗ đó không chỉ có Long gân Long Lân, còn có long cốt Long đan nữa?
- Ân? Long đan?
Đôi mắt Huyễn ngộ bắn ra ánh sáng, so với kiếm quang hắn lúc trước thi triển càng thêm chói mắt hơn, lúc này Sở Nam đang hấp thu nguyên lực trong cơ thể hắn, hắn đều không để ý đến, tranh thủ thời gian nói:
- Nói mau, nói nhanh một chút, ngươi lấy nó ở nơi nào! Nói, lão phu sẽ tha cho nữ nhân của ngươi, còn có đám nữ nhân Huyền Băng môn, bằng không thì lão phu để cho các nàng nhận hết khuất nhục trên đời này!
- Nếu như thế, ngươi còn phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Cái gì?
- Cho ta mượn một điểm tu vi, thế nào?
Sở Nam vẫn nói cười, lại không có vội vã kích phát ra diệt nguyên minh đằng, lúc này Huyễn ngộ lại sững sờ, tiếp theo cười to, nói:
- Mượn tu vi? Tốt! Đến mượn đi, lão phu muốn nhìn, ngươi mượn tu vi lão phu như thế nào đi!
Huyễn ngộ nói xong, cũng không có để trong lòng, kích phát ra phòng ngự, hiện tại hắn thấy phòng ngự này ngăn cản công kích của Lâm Vân, đã là dư dả rồi.
- Cảm ơn!
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447312/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.