Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, Sở Nam lại tập trung vây khốn Việt Võ Đế, đồng thời đem lực chú ý đặt tại Canh Kim luyện dịch, Canh Kim luyện dịch này giống như dính chặt trên người Sở Nam, bất luận Sở Nam dùng nguyên lực điều khiến, dùng dị hỏa thiêu đốt, dùng dị thủy hủ thực, dùng Bạch dị kim chém đều vô dụng.
Trong nháy mắt Bạch dị kim chém nó thành vô số khối thì Canh Kim luyện dịch lại dung hợp về một chỗ. Dùng dị thủy bao phủ, bao phủ rồi lại tách ra, hoàn toàn rách rời rõ ràng. Dùng Hàn Ngọc Lam Viêm đóng băng, nhưng lại không đóng băng được. Dùng hỏa thiêu, Canh Kim luyện dịch càng sôi sục lợi hại, dùng sinh mệnh lực bao vây thì sinh mệnh lực cũng bị dung hòa, chỉ có điều cũng khiến tốc độ dung hòa của Canh Kim luyện dịch chậm lại tương đối…
Việt Võ Đế bị dòng xoáy thủy hỏa khống chế nhìn thấy một màn này, lập tức cười lớn, nói:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi không phải rất lợi hại sao? Không biết chờ đến khi máu huyết trong cơ thể của ngươi bốc hơi sạch thì ngươi còn có thể lợi hại như thế hay không? Thân thể của ngươi dù cường hãn cũng không thể cản được Canh Kim luyện dịch…
Sở Nam không trả lời Việt Võ Đế, hắn nhìn chằm chằm Canh Kim luyện dịch đang di chuyển khắp nơi, suy tính biện pháp giải quyết. Trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc còn ở Bạch gia thôn, bên trong luyện khí phường của phụ thân hắn, cứ đến lúc có thôn dân đến tìm cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447275/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.