Khóe miệng Sở Nam thoáng nhếch lên nụ cười nhạt, nói:
- Không cần ngươi cam bái hạ phong, bởi vì ngươi đã chết rồi!
Vẻ mặt tên Võ Hoàng cao cấp đầy giận dữ, nhìn thấy ánh mắt Việt Võ Đế để hắn thử thực lực Sở Nam một chút, sau khi thăm dò một phen, chỉ có khí tức Võ Quân, trong lòng không khỏi vui mừng, không nghĩ gì khác, chỉ thầm nghĩ, “có lẽ nào tên Lâm Vân này đại chiến ở thành Đông Nhạc đã bị thụ trọng thương mà tu vi thụt lùi hay không?”, kết quả là hắn nhân cơ hội nói:
- Lâm Vân, ngươi chỉ dùng một ngón út thôi sao?
- Không sai!
- Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
- Giết một con kiến như ngươi không cần phải dùng thủ đoạn.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Tên Võ Hoàng cao cấp nghe thấy Sở Nam ví von mình là kiến, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng hắn vẫn áp chế, gằn giọng nói:
- Được lắm, lão phu sẽ thử với ngươi một phen, để ngươi biết một điều rằng, không có thực lực mà cuồng vọng sẽ có hậu quả gì!
Lời này vừa dứt, tên Võ Hoàng cao cấp liền vung tay lên, lập tức xuất ra vài chục đạo kiếm mang, tiếp đó ném ra một cái pháp bảo hình kiếm, bên trên có gai nhọn, nện thẳng về phía Sở Nam, tiếp đó lên tục ném ra sáu hạt châu lục sắc.
Cuối cùng, song thủ Sở Nam nắm một thanh trường kiếm cự đại, nhảy lên không trung quát:
- Thương Lang Cuồng Phệ!
Lập tức, bên trong trường kiếm cự đại truyền đến một tiếng lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447270/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.