Tân Nhất Chân thực không tin vào mắt mình, hắn muốn tiến lên phía trước lôi thân thể Sở Nam ra khỏi mặt đất, muốn xem xem phần thân thể Sở Nam ở trong mặt đất kia có phải hay không đã hoàn toàn tung toé rồi hay không. Nhưng mà, hắn vừa bước tới một bước thì trong lỗ tai chợt truyền tới thanh âm:
- Ngươi bước tiếp thêm một bước, đừng trách lão thân không khách khí!
Dưới ngữ khí lành lạnh, hắn lập tức dừng bước chân lại, không dám tái bước thêm bước nào nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.
Khoé miệng Sở Nam hiện ra vẻ tươi cười, nếu không phải lão phụ kia tồn tại thì hắn mới không dám cùng một gã trung giai Võ Đế đổ mệnh, nhất là trung giai Võ Đế của Thiên Nhất tông a!
Trước thực lực sai biệt quá lớn, chuyện đổ ước chỉ là nói nhảm, nhưng mà có lão phụ kia, tình huống thực không giống rồi!
Đám người Tử Mộng Nhi lớn tiếng kêu gọi đồng thời muốn nhào tới thì lại bị lão phụ quát ngừng lại.
Ba phút sau, năm phút sau, Sở Nam vẫn không có gì không ổn, vẫn đang cùng cỗ uy năng này đơn đấu, không ngừng phong ấn, thiêu đốt. May mắn là cỗ uy năng này không phải do loại ánh sáng quỷ dị kia cấu thành. Nói cách khác, nếu là loại ánh sáng quỷ dị kia, dưới mất đi Lôi đình thiểm điện hỗ trợ, chỉ sợ hắn sẽ phải gặp bi kịch rồi.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ! (1 khắc ~ 15phút)
Trọn vẹn nửa canh giờ sau hắn mới hoàn toàn đem cỗ uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447250/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.