Sở Nam mạnh lẽ áp chế uy năng trong cơ thể, tận lực áp súc, di chuyển lực chú ý của Tử Mộng Nhân:
- Nàng sao lại đến đây?
- Ta nhận được thông tin thì đến đây, ta mang cả Hải Lang đoàn đến rồi,còn có cả San Hô Huyền Lam Kình cũng ở bờ biển gần đây, vốn muốn mangtheo một ít Ngọc Chi San Hô trùng đến, nhưng không có túi linh thú nênkhông làm sao mang đến đây được.
- Trên đường có gặp nguy hiểm không?
- Có một Võ Hoàng sơ cấp, may mà có đám người Phù Chấn tương trợ, bằng không thì ngươi bây giờ không gặp được ta rồi.
- Như vậy ta sẽ phát điên mất.
Sở Nam nói xong liền nhìn thấy trong ba ngàn sợi tóc của Tử Mộng Nhân có một sơi tóc trắng rực rỡ, nhu hòa nói:
- Mộng Nhân, đừng cử động.
- Sao vậy?
- Có một sợi tóc trắng, để ta nhổ cho nàng.
- Ừm.
Sở Nam nhẹ nhàng tách đám tóc đen dày ra, bắt lấy sợi tóc trắng, Tử MộngNhân hít mùi hương quen thuốc, cảm giác Sở Nam nhu tình như nước, mêluyến không thôi, quên mất trên đường vội vàng đến đây đã gặp bao nhiêugian khổ.
Nàng cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Sở Nam nhẹ nhàng nhổ sợi tóc trắng xuống, đưa đến trước mặt Tử Mộng Nhân, ánh mắt Tử Mộng Nhân xoay chuyển, cười nói:
- Sợi tóc trắng này cho ngươi, ngươi phải giữ kỹ, nếu sau này không có ta bên cạnh, thấy sợi tóc trắng này cũng như thấy ta.
- Được!
Sở Nam cười, cẩn thận cất đi sợi tóc trắng, Tử Võ Hoàng ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447237/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.