-Phịch...
Một tiếng trầm muộn vang lên, miệng thổ huyết.
Hách Liên Anh nhìn thấy hành động của Sở Nam thì ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, không khởi thốt lên hai chữ:
-Tên điên...
Mà Sở Nam không chỉ nện xuống một quyền, mà là hết quyền này đến quyền khác, cắn răng quát:
- Lão tử không muốn tê liệt, lão tử muốn đau đớn...
Ba quyền, năm quyền, chín quyền...
Càng nện càng nhanh, trọn vẹn ba mươi quyền, dòng xoáy trong đan điền bị nện đến xoay tròn, đan châu điên cuồng hút lấy thiểm điện, sinh mệnh lực, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, và các loại lực lượng đều diên cuồng gào thét.
- Lôi dinh thiểm diện thì sao? Lão tử sẽ tôi luyện ngươi!
Sở Nam cắn răng một cái, trên mặt tràn dầy vẻ tươi cười.
- Tên điên, đúng là tên điên...
Trong lòng Hách Liên Anh dâng lên một sự sợ hãi, hắn chưa từng gặp qua kẻ nào diên cuồng như thế, hoàn toàn bất chấp mạng sống của mình.
Sở Nam nhìn dạo lôi diện thứ sáu đang ngưng tụ trên bầu trời, cười lạnh nói:
- Lão thiên chết tiệt, ngươi muốn nhanh chóng diệt ta, không phải sợ thì là gì?
- Đến đây, đến mạnh hơn một chút nữa!
- Ầm...
Đạo lôi điện thứ sáu đánh xuống, phía sau là đạo thứ bảy, dạo thứ tám, đạo thứ chín...
Trong đan điền Sở Nam đang phát sinh liều mạng thảm liệt.
Lôi điện khiến đan châu tê liệt, sinh mệnh lực lại khôi phục đan châu.
Tê liệt, khôi phục, lại tê liệt, lại khôi phục,...
Tuần hoàn không ngùng, trận chiến vô cùng thảm liệt cứ kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447198/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.