Hai người đều cẩn thận không đề cập đến tình cảnh ngượng ngùng kia, sau khi nói chuyện một hồi, Sở Nam nói:
- Điệp Y Tiên Tử, nàng nên đi rồi.
- Ngươi không phải có hai nữ bằng hữu sao?
Điệp Y Tiên Tử không đáp mà hỏi.
Sở Nam sững sờ, gật đầu nói:
- Phải.
Trong ngữ khí của Điệp Y Tiên Tử, rõ ràng chứa đầy vẻ thất vọng, sau đó mời ngồi xuống một bên, vuốt ve vòng tay cổ xưa thần bí.
- Nàng không đi?
- Đương nhiên không thể di, nếu ngươi không toàn lực giúp ta tìm phụ thân, thù lao của ta không phải là mất trắng sao? Ta phải theo dõi ngươi thật sát sao!
Điệp Y Tiên Tử nhẹ nhàng nói.
- Tiếp theo sẽ càng nguy hiểm, có thể ta phải dối diện không chì là Võ Hoàng trung cấp.
- Vì thế ta mới càng phải theo dõi ngươi chặt hơn.
- Tại sao?
- Ngươi hẳn biết tính cách của ta cũng giống ngươi, cho dù ta khuyên bảo ngươi thế nào thì ngươi cũng sẽ không rời khỏi đây, bất luận ngươi khuyên bảo ta thế nào thì ta cũng không rời khỏi nơi này. Ngươi không cần phải phí công, ta cũng không có ý gì, ngươi không cần lo ta ăn ngươi, khiến ngươi khỏi phái khó ăn nói với hai vị bằng hữu kia, ta chỉ muốn nhìn lợi nhuận từ việc đầu tư của ta mà thôi. Cho nên, chu vện quan trọng nhất đối với ngươi bây giờ chính là tu luyện, tăng cường thực lực.
Đối mặt với một nữ nhân ngoan có ngang ngửa với mình, Sở Nam quả thật không có biện pháp, hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447193/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.