Điệp Y Tiên Tử không phải lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam.
Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy.
Nhất thời, hai má nhuốm hồng, hồng nhuận vô cùng, giống như cây nở hoa tháng
Điệp Y Tiên Tử vẫn hôn môi Sở Nam, lưỡi quấn lấy lưỡi Sở Nam, nhìn ánh mắt Sở Nam, hoàn toàn quên mất quang quyển bên ngoài đã sắp bị ngàn đạo Thanh Tần Yêu Viêm kiếm mang phá nát.
Nàng không phải thật sự mê say, dây là lần dầu nàng gặp tình cảnh như vậy, Điệp Y Tiên Tử mơ hồ không biết phải làm gì, choáng váng, sửng sốt, ngây người, không biết nên làm gì, phải làm như thế nào.
Ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đập loạn nhịp, âm hưởng vang lên như tấu thành khúc "Phượng cầu Hoàng”.
Không chỉ nàng, Sở Nam cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Sở Nam vừa tỉnh lại liền chứng kiến tràng cảnh kiều diễm này, mặc dù hắn vẫn không rõ đến cùng phát sinh chuyện gì. Nhưng hắn hiểu rằng mình có thể tỉnh lại, tuyệt đối có liên quan đến Điệp Y Tiên Tử vũ mỵ đến cực điểm, đẹp tựa Thiên Tiễn này.
Người ta ngay cả hôn cũng hôn rồi, còn không biết phải hi sinh bao nhiêu quyết tâm.
Cho nên Sở Nam không dám động, sợ kinh động đến "‘con chim nhỏ”, chỉ có điều, một cỗ cảm xúc không thể tùy tâm khống chế dược nổi lên, thầm nhủ:
- Lưỡi của nàng thật mềm mại, cảm giác này thật mỹ diệu, còn nàng...
Còn không đợi Sở Nam nghĩ tiếp thì Điệp Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447187/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.