Lăng Tiêu muốn trốn cũng trốn không thoát.
- A…
Âm thanh thảm tuyệt nhân gian từ trong cổ họng Lăng Tiêu phát ra, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, trong tai truyền đến âm thanh lạnh lùng như muốn lấy mạng hắn:
- Vì sao phản bội?
Lăng Tiêu cố gắng lật người lại, đối diện Sở Nam, cầu khẩn:
- Lâm Vân, van xin ngươi, hãy tha cho ta, ta sai rồi, ta sai rồi…
Lăng Tiêu nhìn Điệp Y Tiên Tử, vội nói:
- Ngươi vui vẻ với nữ nhân này được không? Ta nhường cho ngươi, ta dâng lên cho ngươi, ta không bao giờ… tìm nàng nói chuyện nữa, ta…
- Bốp…
Một sợi đằng mạn hắc sắc từ trong hư không hiện lên, giống như thiểm điện hung hăng quất vào mặt Lăng Tiêu, không cần phải nói, người ra tay chính là Điệp Y Tiên Tử đang cực kỳ phẫn nộ.
Sở Nam vẫn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
- Van xin ngươi, tha cho ta, không phải chúng ta muốn phản bội, là có người bức chúng ta phản bội, chúng ta không phản bội thì hắn sẽ diệt Lăng gia chúng ta!
- Ai?
Sở Nam lạnh lùng hỏi.
Vừa hỏi xong, từ phía xa trên bầu trời truyền đến một âm thanh:
- Là lão phu, Lâm Vân tiểu nhi, ngươi muốn thế nào?
- Giết!
Ân thanh giống như từ trên trời rơi xuống, lúc chữ cuối cùng vừa dứt, một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Nam, bộ dạng đầy miệt thị, một cỗ khí tức cường đại phô thiên lấp địa tràn ra, thiên địa biến sắc.
Dựa vào khí tức cường đại này, Sở Nam biết rõ người đến là Võ Hoàng, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447182/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.