Đường đường là Võ Vương trung cấp lại bị người khác mắng là ngu ngốc, đây quả thực là một sỉ nhục to lớn, Triệu Võ Vương hai mắt đỏ rực, lửa giận trong lòng khó mà tăng thêm được nữa, chỉ nghe hắn quát:
- Tiểu tử đáng chết, lão phu…
Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
- Bạo!
Chữ “Bạo” vừa thốt ra, Triệu Võ Vương lập tức toàn thân chấn động, vị sư huynh công phu không thua kém gì hắn lúc trước cũng sau khi nghe thấy chữ “Bạo” này liền tan thành mây khói, Triệu Võ Vương nói không sợ hãi thì tuyệt đối là giả dối.
Cho nên, thân thể Triệu Võ Vương không khỏi dừng lại trên không trung, không tiếp tục hạ xuống.
Nhưng sau giây lát, Triệu Võ Vương thấy bản thân mình vẫn còn sống, không xảy ra tình huống gì, thân thể cũng không bạo, vẫn còn hoàn chỉnh, nhất thời hòn đá đè nặng trong lòng liền được gỡ xuống, thoáng bình tĩnh lại.
Triệu Võ Vương sau khi kinh hồn, trên mặt tràn đầy vẻ cười hung ác, âm hiểm nói:
- Tà pháp của ngươi đã không còn hữu dụng! Chịu chết đi cho lão phu!
- Thật sao? Ngu ngốc!
Sở Nam vừa dứt lời thì Sơn Nhạc Kim Thiết Chưởng chỉ còn cách đỉnh đầu Sở Nam ba mét, không khí xung quanh Sở Nam bị một chưởng này dồn nén khiến nhộn nhạo, ngay cả đá tảng trên mặt đất cũng bị ép thành bụi phấn…
Ngay lúc đó, trong hư không, một tiếng nổ tựa như tiếng sét vang lên.
Lúc âm thanh này vang lên, trong đầu Triệu Võ Vương đột nhiên trống rỗng, hắn tưởng rằng bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447163/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.