Sở Nam quay đầu lại, nhìn Lăng Yên Lan:
- Hiểu được bao nhiêu phần?
- Công tử, Yên Lan ngu muội, chỉ hiểu được một phần sáu bảy.
Lăng Yên Lan có chút ngượng ngùng, trong lòng lại càng chấn kinh, Sở Nam tiếp tục nói:
- Hãy nhìn mỗi chiêu của ta, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu đều phải dựa vào ngươi.
- Dạ, công tử, Yên Lan sẽ cố gắng.
Sở Nam quay đầu lại, nhìn Mã Đinh đã biến thành cát bụi, dáng vẻ luyến tiếc:
- Thật là đáng tiếc, nếu công kích nếu không mạnh như vậy thì còn có thể sống thêm một lúc nữa, Trảm Dục võ kỹ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Nói xong, Sở Nam nhìn Phú Sơn, mỉm cười nói:
- Tới lượt ngươi rồi.
- Tới lượt ngươi rồi.
Mấy chữ đó, vô cùng bình thản vang lên.
Tới khi mấy tiếng đó vang lên bên tai Phú Sơn, Phú Sơn vội ngẩng đầu lên nhìn Sở Nam, ánh mắt ngây ngốc.
Sở Nam nhìn thấy bộ dạng của Phú Sơn, không khỏi bật cười, lại nhìn vào cái hố lớn trước mặt hắn đột nhiên thò ra một đôi bàn tay xinh xắn, rồi một tiếng quát vang lên:
- Phú Sơn, ngươi dám ném lão nương vào trong hố, ngươi không muốn sống rồi sao, mau lôi lão nương lên...
Phú Sơn không thèm để ý tới, chỉ nhìn Sở Nam, ánh mắt đã có chút biến hóa....
Nữ tử kia thấy Phú Sơn không tới lôi nàng ta dậy, cuối cùng phải tự bò dậy, vẻ mặt giận dữ, đang định cất tiếng chửi mắng, rồi lại nhìn thấy sư huynh muội của nàng ta đang ngây ra như tượng gỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447138/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.