- Vậy còn nàng ta?
Sở Nam sững người, lập tức hiểu ra “nàng ta” mà Nam Cung Linh Vân nói, trong khoảnh khắc, hình bóng của Tử Mộng Nhân nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, trong lòng có chút áy náy:
- Mộng Nhân bây giờ chắc vẫn đang đợi ta quay về.
- Nàng ta thì thế nào?
Sở Nam trầm mặc.
Nam Cung Linh Vân tiếp tục hỏi:
- Lòng ngươi có thể quên được nàng ta sao?
Sở Nam lắc đầu.
- Ngươi từ nay có thể xa rời nàng ta, không gặp lại nữa không?
Sở Nam lại lắc đầu.
- Ngươi có thể ở bên ta, không quan tâm tới nàng ta nữa không?
Sở Nam lại lắc đầu.
Khóe mắt của Nam Cung Linh Vân nước mắt tuôn rơi, nói:
- Cho nên, hãy quên ta đi, ta sẽ rời đi rất xa, nàng ta mới là một nửa thích hợp cho ngươi, là người ngươi yêu nhất, nàng ta và ngươi đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đừng phụ nàng ta. Từ ánh mắt của ngươi, ta có thể thấy được, tình cảm của ngươi dành cho nàng ta rất sâu nặng, bởi vậy, nhất định phải quên ta đi, yêu thương nàng ta. Còn ta, ta chỉ là một cơn gió vô tình lướt qua cuộc đời ngươi, gió qua rồi không để lại dấu vết. Có hiểu không?
- Không!
Nam Cung Linh Vân cười với hắn, căn dặn như căn dặn người tình:
- Mau quay về, ngươi bây giờ sinh lực tràn trề, hoàn toàn khác hình ảnh hấp hối ban sáng, động tĩnh ở đây có lẽ không lâu sau sẽ có người tới. Ngươi ở bên kia cũng vậy, ngộ nhỡ có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447094/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.